Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 217 - Chương 217. Cuộc Phiêu Lưu Trên Đảo 1

Chương 217. Cuộc phiêu lưu trên đảo 1 Chương 217. Cuộc phiêu lưu trên đảo 1

“Đúng thế, đó chính là nội đan của rắn biển, nó rất độc, cũng may là tôi đã có sự chuẩn bị, nếu không lần này chỉ sợ là không trở về được.”

Bối Bối vẫn còn chút sợ hãi khi nói đến việc này.

Một viên nội đan nhỏ bé của rắn biển sắp biến thành giao long, đó cũng là một thứ không thể khinh thường.Ngay khi nó vừa nuốt viên nội đan xuống bụng, cả cơ thể như bị tách ra làm đôi, cả đời này nó chưa bao giờ cảm thấy đau đớn đến như vậy.

Cũng may là nó có thể chống đỡ được.

Kết quả thu được cũng thật là lớn.

Mặc dù năng lượng bên trong viên nội đan kia gần như đã được sử dụng hết, nhưng độc dược bên trong nó vẫn còn nhiều vô cùng. Bây giờ nó đã thừa hưởng khả năng phóng độc của rắn biển, chao ôi, phóng mắt ra xem cả biển khơi này cũng không có ai có thể trở thành đối thủ của nó.

Con cá mập trắng khổng lồ lúc trước còn muốn lén tấn công nó, ha ha, bị nó cắn một cái là không còn cách nào có thể sống sót được nữa.

Bối Bối nghĩ đến đây, trong lòng liền cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhìn thấy Hàn Lộ đang đứng trên bờ liền vui sướng vẫy đuôi.

“Tiểu Hàn, cho dù sau này cô ở dưới biển, tôi cũng có thể nghe thấy tiếng cô nói chuyện.”

“Như vậy là tốt quá rồi!”

Bằng cách này, ngay khi cô vẫn ở trong sơn động, cô vẫn có thể vươn đầu ra ngoài nói chuyện cùng với Bối Bối ở dưới biển. Ở trên hòn đảo này trước giờ chỉ có một con hổ nhỏ không biết nói chuyện, đôi khi cảm thấy khá buồn bực.

Cô lo lắng suốt mấy ngày nay, bây giờ nhìn thấy Bối Bối đã bình an vô sự trở về, lại còn thu được thành quả lớn như vậy, Hàn Lộ tâm trạng phấn chấn hẳn lên, cô không còn hoảng sợ khi nhìn thấy những khối thịt cá mập đẫm máu kia nữa.

A…

Thịt cá mập…

Hàn Lộ không ăn loại thịt này, nhưng ở trên đảo vẫn còn một tiểu gia hỏa chuyên ăn thịt. Nói không chừng có thể nó sẽ thích ăn món thịt này.

Nhưng khi cô ấy yêu cầu Bối Bối mang thịt cho nó, Bối Bối lại từ chối.

“Tiểu Hàn, loại thịt này nếu là cô ăn thì không có vấn đề gì. Nhưng nếu để con hổ nhỏ kia ăn, sợ rằng nó sẽ xảy ra chuyện.”

Hàn Lộ: ??

“Tôi đã ăn viên nội đan của rắn biển nên tôi có được nhiều năng lực của con rắn biển kia, lại có cả nọc độc của con rắn kia nữa. Con cá mập trắng này là bị tôi cắn và nhiễm độc mà chết, thịt của nó chắc chắn cũng đã bị ngấm chất độc, nên cô thì có thể ăn nó, nhưng tiểu gia hỏa kia thì không thể ăn được.”

Thì ra là như vậy….

“Bối Bối, vậy mày bây giờ chẳng phải rất lợi hại sao!”

Một con cá voi sát thủ, bây giờ có thêm nọc độc của rắn biển, ở vùng biển này quả thực là bất khả chiến bại.

Bối Bối hừ một tiếng, khịt mũi với dáng vẻ đầy tự hào.

“Đúng vậy, tôi vốn đã rất lợi hại rồi.”

Hàn Lộ nói chuyện với Bối Bối một lúc, hỏi một số chuyện liên quan đến nội đan, sau đó liền quay trở lại bãi biển.

Bối Bối vừa tỉnh lại, thức ăn chính là nhu cầu cấp bách nhất của nó vào lúc này, các loài tôm cá nhỏ ở vùng biển cạn không thể đáp ứng đủ nhu cầu của nó. Nó cần phải đi xuống vùng biển sâu một chuyến.

Hàn Lộ ngay khi nghe nó nói muốn đi xuống vùng biển sâu, trong đầu cô liền hiện lên hình ảnh con cá ngừ đại dương béo ngậy và các loài hải sản biển sâu thơm ngon khác. Cô lập tức không chút khách khí giao nhiệm vụ này cho Bối Bối.

Nhưng Bối Bối lại không biết cá ngừ đại dương là cái loại gì, sau khi nó ăn uống no đủ xong liền dứt khoát hít sâu ngậm một luồng cá dưới đáy biển, cũng chẳng cần biết đó là loại cá gì, nó cứ như vậy mang theo cá trở về.

Lúc nó bắt đầu lặn sâu xuống đáy biển thì trời đã giữa trưa, và lúc hoàng hôn gần buông xuống thì nó mới quay trở về.

Hàn Lộ đang nhóm lửa nấu món canh cá thì đột nhiên nhìn thấy chiếc vây lưng đen bóng của nó. Cô lập tức hào hứng chạy ngay ra mép đá ngầm ngồi chờ đợi.

“Tiểu Hàn, Tiểu Hàn! Tôi đã trở về đây!”

Nó bơi đến bên rìa của mỏm đá ngầm và đưa cái miệng to về phía Hàn Lộ, nhưng chỉ há nhỏ miệng mà thôi.

“Cá quá nhiều, cô hãy cho tay vào trong lấy ra một ít cá trước, nếu không tôi vừa mở miệng ra thì chúng nó sẽ rơi ra hết.”

Hàn Lộ thật sự không nghĩ tới là Bối Bối lại thành thật đến vậy, thế mà lại ngậm một miệng đầy cá trở về. Rõ ràng là cô chỉ nhờ Bối Bối kiếm về một ít cá là tốt rồi.

“Toàn bộ chúng là loại cá gì vậy?”

“Ừm… Không biết nữa…”

Hàn Lộ: “…”

Cô cũng hồ đồ rồi, Bối Bối chỉ nhận biết được các loài cá cỡ lớn thôi.

Cô liền dứt khoát thò tay vào sờ soạng và bắt một con ra.

Bình Luận (0)
Comment