Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 216 - Chương 216. Bối Bối Trở Về 3

Chương 216. Bối Bối trở về 3 Chương 216. Bối Bối trở về 3

Đã mấy ngày trôi qua, không có chút tin tức nào của Bối Bối, trong lòng cô ngày càng lo lắng bất an. Cô muốn đi tìm nó, nhưng lại sợ quấy rầy đến nó.

Thật là vô cùng khó nghĩ.

Nó khiến cho quả trứng mà cô nhai trong miệng cũng chẳng còn chút mùi vị nào nữa.

Hả?

Hàn Lộ đột nhiên đứng thẳng dậy, dụi dụi hai mắt.

Cô quả thật là không nhìn nhầm, trên mặt biển cách đó khoảng vài trăm mét, xuất hiện một đầu vây nhỏ! Nó trông cực kỳ giống chiếc vây lưng của Bối Bối!

Nhất thời, khóe mắt Hàn Lộ cảm thấy cay xè.

Cô cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên xúc động đến vậy, mới xa cách nhau chỉ có mấy ngày thoi nhưng cô thực sự rất nhớ Bối Bối.

Đằng xa kia, chiếc vây lưng lướt trên mặt biển rất nhanh, chỉ trong mấy hơi thở nó đã bơi tới cách Hàn Lộ chưa đầy một trăm mét.

Khi đã nhìn thấy rõ được chiếc vây lưng kia, chỉ trong nháy mắt, tim của Hàn Lộ như ngừng đập.

Đó không phải là vây lưng của Bối Bối!

Vây lưng của Bối Bối có màu đen và bóng loáng, mà chiếc vây lưng kia ở cách chỗ này không xa lại là màu xám tro. Không phải là cá voi sát thủ, mà giống như là một con cá mập trắng khổng lồ…

Hàn Lộ nhớ lại cái ngày Bối Bối đến đón cô, đã xảy ra một cuộc chiến với hai con cá mập trắng khổng lồ. Nói không chừng có thể chính nó đang ở trước mặt cô ngay lúc này.

Nó tới đây làm gì nhỉ?

Bối Bối lại đang ở dưới đáy biển quanh nơi đây, liệu nó đến đây có ảnh hưởng gì đến Bối Bối hay không?

Hàn Lộ càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng sốt ruột, nhưng cuối cùng cô cũng chẳng thể giúp được gì.

Cá mập trắng khổng lồ cũng không hiền lành như cá voi sát thủ, cô bây giờ chưa hóa hình, thực sự là năng lực không đủ, nếu xuống nước thì chắc chắn sẽ bị nó xé xác.

Cô không dám tùy tiện lao mình xuống biển.

Chiếc vây lưng kia sau khi lượn mấy vòng trên mặt biển, nó liền chìm nhanh xuống nước và biến mất. Trái tim Hàn Lộ cũng theo đó chùng hẳn xuống.

Rất có thể là nó đang tìm kiếm Bối Bối.

Phải làm sao bây giờ…

Hàn Lộ ngơ ngác nhìn trên mặt biển, nhưng cô không thể làm gì được.

Không biết cô đã nhìn trong bao lâu, mãi cho đến khi một vệt đỏ sẫm dần dần theo những con sóng biển đập tới trước mặt cô ấy, cô mới giật mình tỉnh lại.

Đó là máu, và rất có thể chính là máu của Bối Bối!

Hàn Lộ đầu óc nóng bừng lên, liền lao nhanh xuống biển, nhưng vừa xuống biển liền nghe thấy giọng nói quen thuộc của Bối Bối phát ra.

“Tiểu Hàn, đừng xuống dưới này, lên bờ nhanh lên!”

“Bối Bối, mày thế nào rồi? Có phải là mày đang bị thương không?”

Lần này, phải mất một thời gian sau thì giọng nói của Bối Bối mới vang lên trong đầu cô.

“Tôi không sao, tôi bây giờ rất lợi hại rồi, cô yên tâm đi, nhanh quay lên bờ đi. Tôi cũng sẽ lên ngay bây giờ.”

Nghe giọng nói không chút sợ hãi của Bối Bối, Hàn Lộ trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn và yên tâm lên bờ.

Sau khi đập mạnh lên mặt nước hai lần, cô mới đột nhiên kinh ngạc phản ứng lại.

Cô chỉ mới vừa xuống nước, Bối Bối ở dưới đáy biển sao lại có thể biết được nhỉ?

Cô nhanh chóng có được câu trả lời cho câu hỏi này.

Bối Bối quả nhiên như nó vừa nói, rất nhanh liền đã bơi đến. Tuy nhiên, theo dòng nước biển ngay sau nó là một lượng lớn những vệt máu đỏ và còn lờ mờ nhìn thấy một khối thịt đỏ đang rỉ máu.

Đây chính là do con cá mập trắng khổng lồ lúc nãy….

Mới chỉ một thời gian ngắn như vậy mà nó đã bị cắn thành ra như thế này rồi.

Hàn Lộ giật giật khóe miệng, đối với sức chiến đấu của Bối Bối cô lại có thêm nhận thức mới.

“Tiểu Hàn, con cá mập trắng khổng lồ này rất nhiều thịt, cô có muốn ăn nó không?”

Bối Bối vừa bơi tới vừa hiến bảo, ánh mắt của nó đầy sự phấn khích và tâm trạng có vẻ thật thoải mái. Nhìn thấy nó như vậy, Hàn Lộ cuối cùng như vứt bỏ được tảng đá lớn trong lòng.

Tuy nhiên, cô vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ quái.

“Bối Bối, thịt này tao ăn không quen, mày cứ ăn đi. Khoan đã…”

Hàn Lộ đột nhiên mở to hai mắt.

“Mày thế mà có thể nói chuyện được!”

Kiểu nói chuyện này không phải là bởi vì quan hệ khế ước, trao đổi lời nói ở trong đầu, mà là nói ra bằng miệng.

Thảo nào, cô cảm thấy kỳ quái, hóa ra vừa rồi tai cô đã nghe được tiếng Bối Bối nói chuyện.

Bối Bối mỉm cười và hất đuôi qua lại một cách rất vui vẻ.

“Nhờ có viên nội đan mà cô cho tôi đấy. Chắc là cô không biết, đó chính là nội đan của rắn biển, còn là nội đan của một con rắn biển sắp biến thành giao long.”

“Rắn biển? Nội đan?”

Hàn Lộ trăm triệu lần không ngờ một hạt châu nho nhỏ có chất kịch độc lại là nội đan của một con rắn biển.

Bình Luận (0)
Comment