Con hổ nhỏ vẫn đang còn ngủ rất say nên sẽ không gọi nó dậy cùng ra biển bắt hải sản.
Hàn Lộ mang theo một chiếc giỏ đựng đầy gáo dừa và một túi đựng nội tạng gà, cô đã rất nhanh tìm được vị trí thích hợp để đặt những cái bẫy này.
Mỗi chiếc gáo dừa nằm cách nhau một khoảng ngắn, bên trong đều có bỏ vào một chút ít nội tạng gà, sau đó được bọc kín lại và chôn xuống bãi cát.
Sau khi làm xong những cái bẫy này, cô mới bắt đầu đi tìm kiếm thức ăn cho bữa tối của mình. Hai miếng thịt gà cô ăn trước đó giờ đã tiêu hóa hết sạch rồi.
Những lúc bận rộn, thật sự không còn tâm trí để nhớ đến bạn trai. Thật ra, lúc này Hàn Lộ cũng cố gắng không nghĩ đến Dương Sí.
Bởi trong lòng người đàn ông kia, những công việc trong tộc Bạch Hổ mới là quan trọng nhất với anh, đoán chứng chờ tới khi các công việc trong tộc Bạch Hổ đã được giải quyết một cách ổn thỏa thì người bạn trai kia mới có thể bớt chút thời gian đến thăm cô được.
Thật chẳng có chút gì thú vị.
Cảm giác giống như mặt nóng dán vào mông lạnh vậy.
Mình cần gì phải nhớ đến anh mỗi ngày như vậy, ở trên đảo còn có rất nhiều việc khác phải làm cơ mà.
Thế là trong mấy ngày nay, Hàn Lộ đã sắp xếp cho mình một lịch trình dày đặc, nếu không phải đi khám phá các khu rừng trên đảo, thì sẽ đan lát một số dụng cụ và còn muốn làm một cái chuồng gà.
Bận rộn như một con quay.
Mà Hàn Sương ở phía bên kia của đại dương xa xôi kia cũng bận rộn không kém so với em gái.
Kể từ khi cô ấy nuôi con thú lông trắng đó, cả người đều không tốt. Cô phải lo cho nó ăn lo cho nó uống, còn phải diệt thật sạch những con bọ nhỏ trên lông của nó, nếu không sẽ bị tổn thương da và ngứa ngáy.
Có đôi khi cô ấy thực sự muốn vứt bỏ nó, nhưng tên kia giống như một con quỷ tinh linh, ngay khi nó nhận ra Hàn Sương đang mất hứng thì sẽ nhìn cô ấy bằng dôi mắt ướt sũng, đôi khi còn có mấy giọt nước mắt đảo quanh, khiến cho Hàn Sương không thể không mềm lòng.
“Mày quả thực chính là do thần thú phái đến tra tấn tao mà!”
Hàn Sương không thể nhẫn tâm mặc kệ nó được, hơn nữa trên hoang đảo này chẳng có sinh vật nào khác sinh sống, một mình cô cũng thật là cô đơn, nên cô đành chấp nhận nuôi con thú lông trắng có linh tính này.
Không biết nó là thú gì, Hàn Sương liền tùy tiện đặt cho nó một cái tên, gọi là Đại Bạch.
Đơn giản rõ ràng lại còn thuận miệng.
Thần thú vô cùng không thích cái tên này, chỉ vì đối thủ một mất một còn của anh ta cũng nuôi một con thú cưng cũng có tên là Đại Bạch.
Mình và thú cưng của anh ta đều có chung một tên gọi, nếu để anh ta biết được, anh ta có thể sẽ bắt lấy cơ hội này cười suốt mấy trăm năm, nên tuyệt đối là không được!
Đáng tiếc hiện tại anh ta không phải là một thần thú đại nhân cao cao tại thượng mà chỉ là một con thú cưng nho nhỏ mặc cho người khác xoa nắn các kiểu.
Nếu không thể nói ra được, cho dù có kháng nghị nhiều hơn đi chăng nữa cũng chỉ vô ích mà thôi.
Cứ như vậy, cái tên Đại Bạch của anh ta cuối cùng cũng đã được định ra.
Hơn nữa, cuộc sống hàng ngày ở trên đảo đã thay đổi từ “Đại Bạch, tao sẽ đi bắt cá cho mày” biến thành “Đại Bạch! Còn không mau đi bắt cá!”
Trên hòn đảo hoang vắng không một bóng người này, Hàn Sương đã bộc lộ hoàn toàn những tính cách vốn có của bản thân mình, nếu để cho Hàn Lộ nhìn thấy được, còn không biết là sẽ ngạc nhiên đến mức nào.
Đây hoàn toàn không phải là chị gái dịu dàng và rộng lượng như trong trí nhớ của cô…
Nhưng bây giờ hai chị em đã ở quá xa nhau, cô ấy cũng không thể nào nhìn thấy được.
Mấy ngày nay Hàn Lộ vô cùng bận rộn, cô dệt rất nhiều thứ, sắp xếp lại mọi thứ trong sơn động, cái gì mà rèm, màn, chiếu, cái gì cần có cũng đều có. Nhìn vào cũng có mấy phần giống như thời hiện đại.
Cô còn làm xong một cái chuồng gà, chỉ là một cái lồng gà đơn giản.
Nhờ có con hổ nhỏ mà bây giờ bên trong chuồng gà đã có được bốn con gà. Trong đó có ba con gà mái, còn một con không biết là gà trống hay gà mái, nhưng dù sao cũng không thấy nó đẻ trứng. Chờ khi nào con hổ nhỏ muốn ăn thì cô sẽ đem nó đi hầm.
Có ba con gà mái đẻ trứng này, mấy ngày nay cô đã có được gần chục quả trứng gà. Trong bữa sáng hôm nay, cô đã luộc ba quả trứng gà, tiểu gia hỏa đó chỉ mới ăn một quả là không chịu há miệng ăn tiếp, nhìn thấy điệu bộ của nó có vẻ như là không thích ăn trứng gà luộc.
Thế là quả trứng còn lại trở thành món ăn cho bữa trưa hôm nay của cô.
Hàn Lộ ngồi trên bãi đá ngầm, vừa bóc trứng gà vừa nhìn ra biển.