Nước trong nồi canh gà rất nhanh sôi bùng lên cuồn cuộn.
Mùi thơm của dừa cùng với mùi thơm của thịt gà rừng hòa quyện vào nhau, hương thơm ngào ngạt đến nỗi ngay cả Hàn Lộ cũng có cảm giác thèm ăn đến chảy cả nước miếng, huống chi là con hổ nhỏ đang đói bụng. Ngửi thấy được mùi thơm ngào ngạt kia, nó không thể ngủ tiếp được nên cũng nhếch mông ngồi dậy đến canh giữ bên cạnh đống lửa.
Cái dáng vẻ ngồi nhìn chằm chằm đó trông thật sự là quá dễ thương.
Hàn Lộ vươn tay ra muốn để ôm lấy nó, nhưng chỉ vừa giơ tay lên đã phát hiện toàn thân đều có mùi lông gà, cô lúng túng xấu hổ rụt tay trở về.
Một chú hổ nhỏ đáng yêu như vậy, bị cô ôm vào lòng lúc này thật sự không tốt.
“Tiểu Tuyết, mày ở đây canh lửa, tao tới đằng kia tắm rửa một chút.”
Con hổ nhỏ không biết đun lửa, nhưng nó vẫn có thể canh lửa.
Chờ Hàn Lộ tắm xong quay lại, nước canh gà trong nồi đã chuyển sang màu trắng sữa. Nhưng thịt gà vẫn chưa được ninh nhừ, dù sao đi nữa cũng là nguyên một con gà, thực sự nấu tốn quá nhiều thời gian, nước súp trong nồi cũng đã cạn đi bớt một nửa, cô đành phải cho thêm vào nồi nước của hai quả dừa.
Sau khi cho thêm nước dừa tươi vào nồi, nước súp đã không còn quá nóng, Hàn Lộ đưa tay xé thịt thành từng miếng nhỏ. Nếu theo cách này chắc chắn sẽ nấu nhanh hơn lúc nãy.
Con hổ nhỏ vươn cổ nhìn vào con gà trong nồi mà thèm thuồng đến mức chảy cả nước miếng.
Hàn Lộ vốn dĩ muốn bảo nó kiên nhẫn chờ thêm chút nữa, chờ đến khi thịt chín, nhưng nghĩ lại thì Tiểu Tuyết cũng là một con hổ, đối với mình mà nói, món thịt này vẫn còn quá cứng, nhưng đối với nó thì món thịt này chắc hẳn cũng chỉ như đậu phụ mà thôi.
“Tiểu Tuyết, lại đây nào, chúng ta không cần đợi thêm nữa, tao sẽ lấy cho mày ăn trước.”
Ngay khi bưng chén cơm đặc biệt giành riêng cho nó ra, ánh mắt của nó liền sáng rực lên, cứ đi loanh quanh mãi không dừng bên chén cơm.
Hàn Lộ phải kéo nó ra xa một chút vì sợ nó bị bỏng, đồng thời lấy cho nó một thìa lớn thịt và nước canh đổ đầy vào trong chén của nó.
Con hổ nhỏ nước miếng chảy tí tách, chờ gió biển làm nguội bớt canh trong chén, nó mới lao nhanh tới ăn như gió cuốn.
Vừa vùi đầu vào ăn lấy ăn để, nó vừa vẫy đuôi một cách đầy thích thú, nếu ai không biết sẽ tưởng rằng nó là một con chó chứ chẳng phải là con hổ nhỏ.
Hàn Lộ âu yếm vuốt ve người nó, sau đó lấy thêm cho nó một chén nữa.
Sau khi đã ăn xong mấy chén liên tục, con hổ nhỏ mới chợt nhận ra là chủ nhân của nó vẫn chưa ăn một miếng thịt nào. Nó liền ngừng lại không ăn tiếp nữa, đợi cho đến khi Hàn Lộ chịu ăn thịt thì nó mới tiếp tục ăn.
Một tiểu gia hỏa có linh tính như vậy, thật sự là muốn cho người ta không thương nó cũng khó.
Ăn hết nguyên một nồi canh gà nấu dừa, bụng của con hổ nhỏ đã căng tròn lên trông thấy.
Có thể nhìn ra được là nó rất hài lòng với món ăn này của ngày hôm nay, đã ăn xong nhưng vẫn quấn quýt không rời xung quanh cái nồi canh đó.
Hàn Lộ nở nụ cười.
“Nếu muốn ăn, lần sau tao sẽ nấu tiếp cho mày, cũng món ăn giống như thế này.”
Con hổ nhỏ nghe nói lần sau sẽ được ăn lại món này, cảm thấy hài lòng thích thú cọ cọ vào người chủ nhân, rồi quay lại dưới gốc cây ngủ tiếp.
Nó phải nhanh lớn lên, lớn lên mới có thể săn được những con thú to và ngon hơn. Con gà hôm nay thật quá nhỏ nên chủ nhân của nó mới chỉ ăn được vài miếng.
Hàn Lộ chỉ có thể gặm cổ gà và còn lại một cái cánh gà.
Tuy rằng cổ gà và cánh gà không có nhiều thịt, nhưng thực sự vẫn để lại cho cô ấy rất nhiều dư vị. Thịt gà rừng tự nhiên ngon hơn gà nhà rất nhiều.
Đáng tiếc….
Ánh mắt của cô ấy dừng lại ở con gà mái đang nhảy nhót cách đó không xa.
Thật đáng tiếc, con gà mái này phải giữ lại để đẻ trứng.
Cũng không biết trên hòn đảo này có bao nhiêu con gà, có thể làm bẫy gì đó hay không.
Hàn Lộ động tâm rồi, nhưng cô chỉ có kinh nghiệm làm bẫy để bắt tôm cá, cô hoàn toàn không có một chút kinh nghiệm nào về việc săn bắt gà và các loài động vật khác. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được cách nào để bắt được chúng, đành phải tạm thời gác lại.
Khoảng nửa giờ nữa, thủy triều sẽ rút xuống nên cô phải tranh thủ làm xong chiếc bẫy bằng quả dừa rỗng trước, chờ đến lúc thủy triều rút đi thì sẽ đem chôn gáo dừa xuống dưới cát.
Việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm kiếm được thức ăn.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống.
Gió biển cũng đã bắt đầu thổi vào mạnh hơn, ngọn lửa trong bếp bị thổi bùng lên, Hàn Lộ liền phải dập lửa, để tránh cho những tia lửa bị bắn ra tung tóe và dính vào khu vực gần đó.