Vừa mới hi vọng xong lại gặp phải hai cái liên tiếp trống rỗng.
Cũng không hẳn là trống rỗng, nội tạng gà ở bên trong đã bị ăn sạch, có thể là đã có thứ gì đó, nhưng nó đã trốn thoát ra bên ngoài.
Hàn Lộ chỉ có thể thở dài than một tiếng rằng mình thật là xui xẻo.
Chiếc gáo dừa rỗng được cô đặt lại vào chỗ cũ, và bỏ vào đó thêm một ít nội tạng mới để tiếp tục làm mồi.
Còn một cái gáo dừa cuối cùng nữa.
Nhìn thoáng qua có thể thấy được nước trong gáo dừa đang dao động nhẹ, chắc chắc là có thứ gì đó ở bên trong.
Hàn Lộ vội vàng chạy đến, nhặt cái gáo dừa cuối cùng này lên và đổ hết nước bên trong ra ngoài. Hai gia hỏa đen thui bắt đầu nhảy nhót điên cuồng, làm bắn tung tóe đất cát lên người cô.
Hai con cá nhỏ chỉ bằng bàn tay nhưng nhảy thật mạnh, thân hình nó trơn tuột, rất khó bắt được chúng. Hàn Lộ mệt đến mức thở hổn hển mới có thể bắt được chúng và giữ chặt vào trong tay.
Sau khi đem chúng rửa sạch, cuối cùng cô cũng mỉm cười khi nhìn thấy những đốm lông công nhỏ trên đuôi cá.
Mặc dù cô không biết rõ tên khoa học của hai con cá này là gì, chỉ biết là người ta thường gọi nó là cá tiên. Kích thước của nó chỉ lớn bằng lòng bàn tay, thường dùng nấu cháo và súp cho trẻ em. Giá trị dinh dưỡng của nó rất cao, trên thị trường bán với giá ít nhất cũng phải bảy mươi nhân dân tệ một cân.
Nếu người mua không biết giá trị thực của nó, bị hét giá lên đến một trăm năm mươi nhân dân tệ một cân, nhưng vẫn có người đồng ý mua. Vì đây là một loài cá tự nhiên, rất khó bắt.
Khi cô và ông nội đi thả lồng cá, vận khí có tốt lắm thì thả mấy chục lồng cũng chỉ thu được khoảng mười con như vậy, còn nếu vận khí không tốt thì một con cũng không có.
Hôm nay, xem như là cô có vận khí tốt, thực sự là đã thu được hai con trong cái gáo dừa. Cô mang về nấu canh cho bạn trai ăn là vừa vặn.
Đáng tiếc là nơi này lại không có gạo. Còn không thì lấy một ít gạo nấu thành món cháo cá thì thật là một món ngon tuyệt hảo.
Ôi chao…
Nghĩ rằng có lẽ cả đời này cô sẽ không được ăn cơm, Hàn Lộ cảm thấy có chút chán nản. Cơm là món chính mà cô đã từng ăn trong suốt hai mươi năm, đâu thể nói bỏ đi là bỏ đi ngay được.
Suốt mấy tháng qua cô chưa từng được ăn một hạt cơm nào, thật sự là cô rất muốn ăn cơm.
Vùng đất ven biển đều là đất bị nhiễm mặn, trong thời đại này có lẽ vẫn chưa trồng được lúa. Không biết liệu có thứ gì đó giống như gạo hay lúa mì ở khu vực cách xa nơi đây hay không. Nếu không có lúa gạo mà có được khoai lang hay khoai tây gì đó cũng coi là tốt rồi.
Nghe Hợp Khương nói, hàng năm cứ vào thời điểm tuyết tan, đều sẽ có một cuộc tụ họp lớn, các tộc sẽ tập hợp lại một chỗ để trao đổi hàng hóa.
Hàn Lộ suy nghĩ một chút, dự định lần sau cô sẽ cùng với tộc Bạch Hổ đi xem thử một chút, biết đâu có thể tìm được thứ đó có thể dùng làm lương thực.
Đang nghĩ ngợi lung tung thất thần nên cô không để ý đến hai con cá trong tay, đột nhiên đuôi cá vung lên kịch liệt, một chuỗi hạt nước cùng cát bắn thẳng vào miệng cô.
“Phù phù phù!”
Hàn Lộ vội nhổ hết cát ra khỏi miệng, mang hai con cá cất cẩn thận vào chiếc giỏ và bắt đầu đi tìm kiếm các loại hải sản khác dọc theo bờ biển. Sức ăn của bạn trai cô rất lớn, chút hải sản ít ỏi trong chiếc giỏ chắc chắn sẽ không thể làm anh no bụng. Hơn nữa, con hổ nhỏ cũng sẽ gào khóc đòi ăn.
Trách nhiệm của cô là rất lớn.
“Ô ô ô …”
Nhắc đến Tào Tháo là Táo Tháo đến, vừa nghĩ đến con hổ nhỏ, liền nghe thấy tiếng của nó. Hàn Lộ giật mình quay đầu nhìn lại, lập tức hoảng sợ.
Tiểu gia hỏa này chẳng biết từ đâu bắt được một con cá đuối và đang cố sức kéo về phía mình. Những gai nhọn trên đuôi cá đuối mấy lần suýt chút nữa đã đâm vào da nó.
“Tiểu Tuyết! Há mồm ra!”
Con hổ nhỏ: “…”
Mặc dù nó không hiểu tại sao chủ nhân lại muốn nó thả con cá lớn trong miệng ra, nhưng nó vẫn rất nghe lời, cứ thế há to miệng chạy về phía cô ấy.
Hàn Lộ nhìn thấy nó đã chạy cách xa con cá đuối, liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn nó đang ở dưới chân mình, cô lập tức bế nó lên và đánh vào mông nó một trận.
“Không phải tao đã nói với mày rồi sao, dưới biển có rất nhiều loài hải sản có độc! Mày lại còn xuống biển tìm bắt cá!”
“Ô ô ô …”
“Cái đuôi của con cá này là cực độc, nếu nó đâm mày một cái, cái mạng nhỏ của mày cũng đi luôn biết không? Lần sau mày không được đi bắt những con cá mà mày không biết nghe không?”
Con hổ nhỏ gật gật đầu với vẻ ủy khuất.