“Em vừa mới gọi anh à, muốn nói chuyện gì với anh sao?”
Suốt mấy tiếng đồng hồ anh vật lộn với mấy thân cây kia nên trên người Dương Sí lúc này cũng phảng phất mùi thơm của những cây gỗ, vừa mới ngồi xuống, mùi hương đó lập tức quấn lấy Hàn Lộ, khiến cô hoảng hốt.
“Không, không có gì.”
Cô không muốn hỏi nữa.
“Không đúng, anh chắc chắn là em đang định hỏi anh chuyện gì đó.”
Dương Sí cầm lấy bàn tay đang bận rộn của Hàn Lộ, lấy đi những cọng cỏ khô đang chà xát ở trong tay cô rồi lại nhìn chằm chằm vào người đang ngồi đó.
“Rốt cuộc là có chuyện gì, em nói cho anh biết được không?”
Câu hỏi nhẹ nhàng của anh khiến trong lòng Hàn Lộ cảm thấy chua xót. Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, nhẹ nhàng tựa đầu vào cánh tay của bạn trai.
“A Sí, sau này anh có tính toán gì không?”
“Tính toán à?”
Dương Sí tạm dừng động tác trong tay lại, suy nghĩ một hồi lâu rồi đáp: “Trước tiên giúp bộ tộc sắp xếp chỉnh đốn chỗ vùng đất mới cho thật an toàn, khi mọi việc trong tộc đã ổn định rồi thì anh sẽ đến trên đảo này ở với em.”
“Anh vừa nói cái gì?”
Hàn Lộ nghe những lời anh vừa nói, cô lập tức ngồi thẳng dậy, quả thật như thể không tin vào tai mình. Bộ dạng ngốc nghếch ngơ ngác của cô làm cho trong lòng Dương Sí cảm thấy ngứa ngáy, anh đưa tay nhéo nhéo hai cái vào mặt cô.
“Anh nói là khi mọi việc trong tộc ổn định lại, anh sẽ lên đảo sống cùng với em. Nhưng trước mắt thì vẫn chưa được, bởi vì mấy tháng này là thời điểm mấu chốt nhất.”
Sau khi trận cháy rừng xảy ra sẽ là một thời gian hạn hán kéo dài, hiện tại nguồn nước là không thiếu, nhưng lượng thức ăn sẽ ngày một ít dần đi, cuộc sống sẽ rất vất vả, số lao động khỏe mạnh trong tộc cũng ít, chắc chắn là anh phải tiếp tục ở lại trên núi để dẫn dắt mọi người đi săn bắn mới được.
Chờ sau khi những ngày hạn hán qua đi, sau khi tuyết tan, mọi việc sẽ ổn định lại. Đến lúc đó anh có thể hoàn toàn yên tâm lên đảo sống cùng giống cái nhỏ.
“Tại sao…”
Tại sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy.
Hàn Lộ không ngờ chính mình vẫn chưa mở miệng nói về việc đó, Dương Sí nói trước sau này anh sẽ lên đảo sống cùng cô.
“Cái này thì có gì mà phải hỏi vì sao nữa, em là giống cái của anh, đương nhiên là anh muốn ở cùng một chỗ với em rồi. Nhưng anh biết em không thích sống ở nơi đông người, cho nên anh chỉ có thể lên đảo sống cùng với em thôi.”
“Thế nhưng nếu anh quyết định lên đảo sống cùng em thì liệu mẹ của anh có đồng ý việc này không?”
“Đương nhiên là mẹ anh sẽ đồng ý chuyện này. Em không biết đó thôi, khi biết một mình em sống trên hòn đảo này, mẹ anh đã rất lo lắng và một mực thúc giục anh phải nhanh lên đảo chăm sóc cho em. Chẳng qua trong thời gian này, trong tộc vẫn còn nhiều chuyện khó khăn chưa giải quyết xong, anh quả thật không thể bỏ đó mà đi được.”
Ánh mắt Dương Sí trong suốt, không hề có nửa điểm chột dạ, có thể thấy được rõ ràng là anh không hề nói dối.
Hàn Lộ chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, nhưng nhất thời vẫn không nói ra được lời nào. Thật lòng, trong khoảnh khắc này, cô thực sự cũng muốn rằng muốn lên núi sống cùng Dương Sí.
Nhưng ngay lập tức cô đã bình tĩnh lại.
Cô không thích hợp để sống trên núi, cô không có cách nào có thể sống ở một nơi có nhiều người như vậy, các sinh hoạt thường ngày như ăn uống nghỉ ngơi cũng là đều phải theo thói quen với những người trong tộc, vào ban đêm lại không ngừng vang lên những tiếng rên rên rỉ rỉ của mấy cặp đôi.
Còn nếu A Sí chuyển lên đảo sống cùng cô…
Trên thực tế, cuộc sống cũng không phải là tách ra khỏi thế giới. Nếu không thì cô sẽ làm một cái bè gỗ, hoặc là tìm kiếm mấy cây trúc trong núi sâu kết thành bè trúc, lúc cần đi đi về về cũng chỉ mất nửa tiếng đồng hồ. Coi như việc lên núi của anh cũng thuận lợi như trước.
Còn về phần có mấy con cá mập xuất hiện ở gần biển, cái này cũng thật đơn giản, thỉnh thoảng cứ để Bối Bối đi dạo một vòng quanh đó, chắc chắn những con cá mập trắng đó sẽ không xuất hiện dù chỉ nửa bước.
Tâm sự của Hàn Lộ cứ như vậy mà được giải quyết xong, cô cảm thấy người dễ chịu vô cùng, ôm cánh tay bạn trai xoa xoa nhẹ.
“A Sí, anh và mẹ anh đối xử với em thật tốt…”
Họ tốt với cô như vậy, chính mình cũng phải báo đáp họ.
Lần trước A Mạn cũng từng nói, vấn đề quan trọng nhất trên núi lúc này là nguồn thức ăn. Vậy thì lần này cô sẽ lên núi cùng với Dương Sí, dạy cho những người phụ nữ trong tộc biết thêm về một số cách đánh bắt hải sản dưới biển.
Đi săn thú thì các cô ấy không đi làm được, nhưng ra biển bắt hải sản thì chắc sẽ được. Như vậy, đàn ông thì đi săn còn phụ nữ thì xuống biển tìm bắt hải sản, cô cũng không tin nếu làm như vậy mà tộc Bạch Hổ vẫn còn bị đói.