“Gầm…”
Một tiếng dã thú gầm nhẹ, mang theo một lời cảnh cáo, tất cả những con gà rừng đột nhiên im bặt, không còn những tiếng nhao nhao như trước. Bầu không khí trên hòn đảo bỗng nhiên yên tĩnh đến khác thường, chỉ có tiếng gió biển thổi qua.
Hai người họ ngủ một giấc thật lâu.
Một người thì cả đêm không ngủ nên bây giờ ngủ say như chết, một người thì hiếm khi được thư giãn một cách thoải mái như vậy nên trong tiềm thức không muốn thức dậy. Vẫn là những con gà rừng có lẽ đói quá chịu không được liền đua nhau kêu lên ầm ĩ, lúc đó cả hai người mới bị đánh thức.
Khi hai người ngồi dậy nhìn lên sắc trời, được rồi, lúc này ít nhất cũng đã là ba bốn giờ chiều, mặt trời cũng sắp xuống núi luôn rồi.
Hàn Lộ vội vàng tháo mấy con gà rừng trên những thân cây xuống, buộc chân lại rồi ném hết bọn chúng vào trong chuồng gà. Và bây giờ, cô đã có khoảng hai mươi con gà trong chuồng.
Gà đẻ trứng, trứng nở thành gà…
Có lẽ qua hai ba năm nữa, nói không chừng nơi này có thể trở thành một trại nuôi gà?
Phải không? Có lẽ cũng không phải, mấy con gà ở trên đảo hẳn là đã ở lâu lắm rồi, nếu như muốn sinh sôi thì đã sinh sôi từ lâu rồi, làm sao ít ỏi như bây giờ được?
“Em đang nghĩ đến cái gì mà có vẻ thất thần thế?”
“Em đang nghĩ về mấy con gà…Anh chạy xuống biển làm gì thế?”
Dương Sí giũ sạch nước ở trên người, sau khi tắm biển xong, cuối cùng cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng.
“Vừa mới tỉnh ngủ, vẫn còn có chút mơ mơ màng màng. Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu làm nhà được chưa ?”
Làm nhà!
Hàn Lộ ngay lập tức vứt chuyện mấy con gà rừng ra khỏi đầu. Bởi việc quan trọng nhất bây giờ là làm nhà.
“Đi thôi, chúng ta bắt đầu xây nhà đi.”
Cô đã chọn ra được vị trí thích hợp để dựng ngôi nhà bằng gỗ này. Nơi đó chỉ cách chuồng gà chưa đến một trăm mét. Mặt trước của ngôi nhà hướng ra biển, địa thế trống trải, bốn phía đều có cấy cối bao bọc, nếu khi gió bão tới cũng sẽ được chắn gió.
Cô đã dùng than vẽ sơ lược vị trí dựng ngôi nhà trên bãi đất trống đó. Tất cả những việc cần làm bây giờ là mang những thân cây dựng lên tại các vị trí đã được vẽ sẵn đó.
Chọn những thân cây có kích thước độ dài tương tự nhau cắm xuống đất cạnh nhau, và khi khung nhà bằng thân cây đã được dựng lên hoàn tất, cô lại dùng dây cỏ, chiếu theo phương pháp đan chiếu trúc để đan tất cả chúng lại với nhau. Đến lúc đó tất cả các vách tường có thể được đan kín mít không còn một lỗ hở nào.
Mái nhà cũng được làm theo cách tương tự như vậy, nhưng đến lúc đó sẽ dùng giao tiêu để đan lại.
Cũng may là thường ngày vào ban đêm cô có tích lũy lại các sợi giao tiêu, nếu không, bây giờ cần dùng đến nó, trong một thời gian ngắn sẽ không thể nào thu thập kịp.
Hàn Lộ giải thích một số công việc cụ thể cần làm, Dương Sí nghe xong, không nói lời nào liền lập tức bắt tay vào xử lý đống thân cây kia.
Vì không có ý định làm ngôi nhà quá cao, cho nên những thân cây quá dài đành phải làm ngắn lại cho phù hợp. Những công việc này đều do Dương Sí làm một mình. Hàn Lộ ngồi một bên chà xát dây cỏ. Hai người cùng nhau phân công công việc phù hợp, thỉnh thoảng lại nói với nhau một vài câu, cảm thấy cũng không buồn chán lắm.
Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, những thân cây kia mới được xử lý xong.
Hai người đều có khả năng nhìn được trong bóng tối nên cho dù không đốt lửa cũng không sao cả, nhưng Hàn Lộ vẫn thích có ánh lửa trên bãi biển hơn, vì vậy cô vẫn nhóm lửa.
Mấy sợi dây cỏ của cô đã chà xát được mấy tiếng đồng hồ nên đã rất dài rồi, nhưng vẫn còn cách mục tiêu quá xa. Muốn dùng dây cỏ để đan cho toàn bộ ngôi nhà, ít nhất cô cũng phải mất đến ba bốn ngày thì mới hoàn thành được.
Đến lúc đó, có lẽ Dương Sí đã quay trở về trong tộc rồi.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng không tránh khỏi có chút nuối tiếc và hụt hẫng. Cảm giác có bạn trai bên cạnh giúp đỡ làm một số việc thật sự rất tốt, cô có hơi luyến tiếc.
Hàn Lộ đang chà xát mấy dây cỏ, đột nhiên mở miệng nói: “A Sí, anh…”
Có thể chuyển đến ở trên đảo được không?
Lời đã lên đến miệng, nhưng lại không thể hỏi ra được.
Bởi vì cô đột nhiên tỉnh táo lại, mối quan hệ giữa cô và Dương Sí lúc này chỉ dừng lại ở mức độ là bạn trai và bạn gái. Hơn nữa anh còn phải chăm sóc mẹ, làm sao có thể chuyển lên ở trên hòn đảo này được. Câu hỏi này cảm thấy có chút hơi xấu hổ.
Hơn nữa, cho dù mối quan hệ tình cảm của hai người tiến thêm một bước, anh cũng chưa chắc có thể chuyển lên ở trên đảo.
Ai sẽ nguyện ý rời khỏi bộ tộc của mình chứ?
Hàn Lộ không yên lòng tiếp tục chà xát mấy sợi cỏ khô. Ngay cả có người ngồi ở bên cạnh mình cô cũng không phát hiện được.