Chẳng mấy chốc sau đó cô đã biết vì sao lại có nhiều tiếng gà rừng kêu như vậy.
Dương Sí đã đi bắt gà mang về! Mà không chỉ là một con gà!
Hàn Lộ nhìn thấy trên thân cây có treo rất nhiều gà rừng, nhìn nửa ngày cũng không thể nói nên lời.
Tên này đã đi cướp luôn cả ổ gà rừng hay sao thế?
“Anh đi chỗ nào mà có thể bắt được nhiều gà rừng như vậy?”
Cô và con hổ nhỏ gần như là đã đi hết các nơi trên hòn đảo này, mấy con gà đã nhìn thấy hầu như đã bắt về hết. Ở chỗ này ít nhất cũng có đến bảy hoặc tám con, anh đã tìm thấy chúng ở đâu vậy…
“Trên mấy cành cây ở trong rừng và trong các bụi cây. Gà rừng là loài thích trốn trong mấy chỗ kín đáo.”
Dương Sí vừa trả lời vừa vác mấy thân cây cuối cùng thả xuống trên bãi cát. Ngay cả khi đã chuyển gỗ nhiều lần như vậy từ trong rừng ra ngoài bãi biển, vậy mà nhìn anh như thể chỉ ra ngoài đi dạo, không hề mệt mỏi một chút nào.
Đương nhiên, cũng có thể là anh không muốn tỏ ra mệt mỏi trước mặt giống cái nhỏ của mình.
Hàn Lộ vội vàng mang ra cho anh ấy một quả dừa chứa đầy nước. Trời nắng nóng như vậy, đi đi về về nhiều vòng như vậy rồi chắc chắn là sẽ rất khát nước.
Dương Sí uống một hơi cạn sạch hơn nửa phần nước dừa, sau đó quay đầu lại hỏi cô: “Em nói muốn làm nhà gỗ, là phải làm như thế nào?”
Thấy anh hỏi như vậy, rõ ràng là anh không hề có ý định nghỉ ngơi mà trực tiếp muốn làm nhà luôn, có vẻ siêng năng quá mức Hàn Lộ có chút tức giận liền đưa tay chọc chọc vào bụng anh.
“Làm gì mà làm, anh không biết đói bụng hay sao thế? Bây giờ anh phải đi ăn trước đã, ăn xong em sẽ nói với anh về việc làm căn nhà gỗ đó như thế nào.”
“Được được…”
Quá nôn nóng biểu hiện đến mức suýt chút nữa quên mất cái bụng của mình, Dương Sí gãi gãi đầu mấy cái, cười ngây ngô rồi cùng giống cái nhỏ ngồi xuống trước chiếc bàn đầy ắp những món ăn ngon.
Thức ăn cho con hổ nhỏ, Hàn Lộ đã để riêng cho nó từ trước rồi. Còn lại phần lớn thức ăn trên bàn là để dành cho Dương Sí ăn. Mọi người ở đây, bất kể là ăn thứ gì cũng đều có thói quen dùng tay bốc thức ăn. Cô cũng không nghĩ đến việc yêu cầu bạn trai của mình thay đổi tất cả các thói quen trong cùng một lúc. Thế là cô ấy liền thúc giục bạn trai đi rửa tay trước khi ngồi vào bàn ăn cơm.
Nước biển có tác dụng sát khuẩn rất tốt, dù cho rửa sạch tay bằng nước biển vẫn còn tốt hơn là không rửa.
Khi anh rửa tay xong quay trở lại bàn ăn, trước tiên Hàn Lộ múc cho anh một chén canh gà.
Hương thơm ngào ngạt bốc lên từ chén canh gà, cho dù chỉ dùng nước biển để nấu nhưng hương vị của nó vẫn thơm ngon vô cùng. Dương Sí chỉ vừa húp một hơi, hai mắt đã sáng rực lên trông thấy.
“Gà rừng nấu với nước sao lại ngon đến như vậy được chứ?”
Dương Sí chợt nhớ lại những con gà rừng mà anh cùng với những người bạn đã từng ăn trong suốt nhiều năm qua, cảm thấy thật sự quá lãng phí.
“Món này được gọi là canh, dùng gà rừng và cá nấu cùng với nhau. Em ở đây không có nhiều dụng cụ, cho nên đành phải nấu nguyên cả con gà rừng này, anh cứ trực tiếp cầm lên ăn luôn.”
Hàn Lộ nắm lấy chân gà, nhấc nó lên và bỏ vào một cái vỏ ốc xà cừ sạch khác và xé lấy ra cho anh một cái đùi gà. Lại lấy tiếp một con cua và bóc vỏ cho anh ăn.
Nghĩ lại bạn trai của cô cũng thật là đáng thương, từ nhỏ đến lớn chỉ biết ăn thịt sống. Căn bản không có cơ hội được nếm thử mỹ vị nhân gian. Anh chỉ mới uống một chén canh gà nấu với nước biển mà đã khen ngon rồi.
Nhưng mà như thế cũng tốt, rất dễ nuôi, ha ha.
Dương Sí gặm gà, lại ăn cả cua, miệng căn bản không thể dừng lại được, ngoại trừ khen ngon ra thì anh không tìm ra được câu nào khác để nói.
Cả một con bạch tuộc, nguyên một con gà, nửa nồi canh gà và thêm mấy con cua, tất cả đã vào hết trong bụng anh chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ.
Sau khi ăn no bụng lại nằm dưới gốc cây và từng cơn gió biển thổi nhè nhẹ qua, cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu.
Dương Sí rất nhanh chìm vào giấc ngủ say, anh thường ngày không bao giờ ngủ trưa. Lúc ở trong tộc sau khi làm xong việc, thỉnh thoảng anh cũng sẽ tìm một gốc cây và nằm nghỉ, nhưng là tinh thần vẫn luôn trong tư thế cảnh giác cao độ. Thế nhưng ở trên hòn đảo này, anh cảm thấy rất thư thái, nhắm mắt lại nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ của bạn gái mình rồi dần chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Hàn Lộ cũng không định gọi anh dậy, dù sao thì bây giờ vẫn còn sớm, tốt nhất cứ để anh nghỉ ngơi nhiều hơn một chút nữa. Anh vừa mới chuyển gỗ nhiều lần như vậy, làm sao lại không mệt được chứ.
Sau khi thu dọn sạch sẽ các thức ăn thừa trên bàn, Hàn Lộ cũng nằm ngủ thiếp bên cạnh anh.
Cả một đêm hôm qua cô đã không ngủ rồi, lúc này cô cũng phải ngủ bù mới được.
Con hổ nhỏ: “…”
Được rồi, mệnh của nó chính là mệnh giữ nhà mà.