Trứng gà rừng trên núi chắc chắn cũng có rất nhiều, nhưng bọn họ vừa mới trải qua trận cháy rừng lớn, hiển nhiên là không ai dám nhóm lửa luộc trứng. Nếu muốn ăn thì cũng chỉ có thể là ăn sống.
Nói như vậy, mình dạy mọi người đi biển bắt hải sản dường như không phải có tác dụng quá lớn.
Xét cho cùng, trong tất cả các loài hải sản thì chỉ có cá là có thể ăn sống với số lượng lớn, còn các loại khác muốn ăn phải đem nấu chín mới có thể ăn được.
Nhưng bây giờ mọi người trong tộc đều không dám nhóm lửa, đến lúc đó bắt những con cua và ngao ở biển mang về thì cũng chẳng có ích gì.
Hàn Lộ ngồi trên lưng Bối Bối, đột nhiên nghĩ vậy mà cảm thấy có chút buồn bực. Bối Bối ngay lập tức nhận ra tâm trạng của cô không được tốt lắm.
“Tiểu Hàn, sao hôm nay cô không nói gì cả vậy?”
Hàn Lộ liền đem những chuyện phiền não của mình nói cho nó nghe. Bối Bối nghe xong đột nhiên nói một câu.
“Cá sao, ở vùng biển này chẳng phải có rất nhiều cá hay sao? Nếu cô muốn, lát nữa tôi sẽ đi bắt một ít cá mang về cho cô.”
“Không cần đâu…Một chút cá đó vẫn không thể giải quyết được vấn đề của tộc Bạch Hổ.”
“Vậy sao, ôi chao, giá mà cái miệng của tôi có thể to hơn một chút nữa thì tốt rồi.”
Tiếng thở dài vô tình của Bối Bối dường như đã giúp Hàn Lộ mở ra một cánh cửa khác trong đầu. Hàn Lộ bỗng nhiên vỗ mạnh vào đầu cô, phấn khích đến nỗi suýt chút nữa có thể nhảy dựng lên trên thân của Bối Bối.
Mình thật là ngốc mà, đã làm ngư dân sống với biển cả mấy chục năm mà đến lúc này lại quên mất bản lĩnh thực sự của ngư dân rồi.
Miệng của Bối Bối thì không quá lớn, nhưng có lưới đánh cá mà!
Vật liệu dùng để dệt lưới đánh cá đều đã có sẵn, chỉ cần dùng giao tiêu là có thể dệt được rồi. Giao tiêu rất dai, và hầu hết các loại cá bình thường đều không thể nào cắn đứt được.
Bối Bối có thể phát hiện ra được nơi nào có các bầy cá, cô chỉ cần cùng Bối Bối ra biển một vài lần sẽ có thể mang về một số lượng lớn cá, không chỉ đủ cho tộc Bạch Hổ mà còn có thể cung cấp cho một số tộc khác nữa.
“Bối Bối, mày quả thật là ngôi sao may mắn của tao mà!”
Nếu không nhờ Bối Bối, cô đã quên mất mình còn có kỹ năng dệt lưới đánh cá này. Hôm nay đến tộc Bạch Hổ sẽ dạy cho mọi người những thứ cần dạy, sau khi trở về đảo sẽ bắt tay vào làm lưới đánh cá.
Chờ đến khi chính thức có thể dùng lưới đánh cá để bắt cá rồi, đến lúc đó có lẽ cô có thể cùng tộc Bạch Hổ bàn về chuyện làm ăn nhỉ?
Bọn họ ở trên núi thiếu thức ăn, vậy nên cô có thể trao đổi thức ăn với họ. Có thể dùng mấy hải sản mà những người phụ nữ trong tộc thu hoạch được khi họ đi tìm bắt hải sản trên bờ biển để trao đổi, hoặc cũng có thể trao đổi bằng mỡ động vật và lông thú trên núi.
Có mỡ rồi, cô có thể….
Dừng lại, dừng lại, Hàn Lộ thu hồi tất cả những suy nghĩ đang bay xa trong đầu mình. Bây giờ nghĩ về những việc đó thật còn quá xa xôi. Trước tiên cần phải hoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm nay cái đã, sau này quay về rồi hãy nghĩ đến những chuyện đó.
Bối Bối đưa cô vào đến bờ cũng là lúc trời vừa sáng. Hàn Lộ nhìn thấy rõ ràng ở phía con sông đối diện có rất nhiều người đi qua đi lại.
Vì nó hơi xa nên cô không thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của từng người, nhưng những người đó chắc chắn không phải là người của tộc Bạch Hổ.
Bởi vì những người trong tộc Bạch Hổ đa phần là có mái tóc dài xuống bên dưới, còn tóc của những người phía đối diện này đều được cuộn lại trên đỉnh đầu, như thể họ đang đeo một cái túi lớn trên đó.
Cũng không biết mấy người đó là người của bộ tộc nào…
Chẳng lẽ là tộc Minh Xà?
Hàn Lộ thật sự không thể xác định được. Mặc dù lúc A Sí ở trên đảo đã nói là người của tộc Minh Xà đã rút lui, nhưng anh đã ở trên đảo suốt ba ngày liền và đến bây giờ mới quay trở lại, có phải là tộc Minh Xà đã quay trở lại nơi đây hay không?
“Bối Bối, đêm hôm qua lúc đưa A Sí trở lại đây, mày có nhìn thấy những người ở phía đối diện đó không?”
“Tôi không thấy, đêm hôm qua lúc đưa anh đến đây, xung quanh không có một tiếng động.”
Bối Bối đưa Hàn Lộ lui lại phía sau một chút.
“Tiểu Hàn, hay là chúng ta hãy quay trở lại hòn đảo trước, bây giờ không biết những người đó từ đâu tới, tôi không yên tâm khi để cô lên núi một mình như vậy.”
“Không, hãy để tôi suy nghĩ một lúc.”
Chính Hàn Lộ cũng không dám một mình đi lên núi vào lúc này, nhưng cô cũng không muốn cứ như vậy mà quay trở lại hòn đảo. Dù sao cũng phải nên tìm hiểu tình hình hiện tại của tộc Bạch Hổ là như thế nào, và liệu A Sí có gặp nguy hiểm hay không.
“Chúng ta đi một vòng, vượt qua phía bên phải, nơi đó có thể bọn họ sẽ không nhìn thấy chúng ta, đến lúc đó hãy lên bờ.”