Bối Bối miễn cưỡng nghe theo lời cô, liền di chuyển qua phía bên phải, vừa định rẽ vào một góc, đột nhiên nghe thấy có tiếng kêu vui vẻ của một người nào đó.
“Không cần đâu, A Sí đang đi xuống rồi.”
Dẫn đầu vẫn là con hổ lớn quen thuộc kia, còn Dương Sí đi theo phía sau nó, tiếp sau nữa là những người phụ nữ trong tộc Bạch Hổ mà hôm nay sẽ theo cô đi học cách tìm bắt hải sản.
Một đoàn người đông như vậy từ trên núi đi xuống đương nhiên không tránh khỏi tạo ra động tĩnh lớn, những người bên phía con sông đối diện đều dừng bước nhìn vào đoàn người của tộc Bạch Hổ.
Khi Hàn Lộ nhìn thấy được Dương Sí, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn nhiều, và ngay lập tức nhảy xuống khỏi lưng Bối Bối, cô bơi thật nhanh vào bờ.
Hợp Khương vừa xuống đến bên dưới đã ngay lập tức nhìn thấy cô, vì thế cô ấy đã nhảy nhanh xuống nước ngay trước mặt Dương Sí và kéo cô vào trong bờ.
“Tiểu Hàn, sao đã lâu vậy mà cô không lên núi chơi với tôi thế?”
“Vẫn chưa lâu mà, không phải mới chỉ có mấy ngày không gặp thôi sao?”
Hàn Lộ thuận miệng đáp lại, nhưng sau một hồi nhớ lại, đúng vậy, xem ra cũng khoảng hơn mười ngày? Qủa thật cũng là hơi lâu. Cô vội vàng bối rối chuyển sang nói về chủ đề khác.
“Những người bên phía con sông đối diện là tộc nào thế?”
Cô thực sự tò mò muốn biết.
Nhắc đến chuyện này, Hợp Khương thật sự có rất nhiều điều để nói. Chỉ mới vừa há miệng ra, cô ấy đã nói ra tất cả những gì mà Dương Sí muốn nói.
“Những người bên phía con sông đối diện đó là tộc Man Ngưu và tộc Phi Ưng. Không biết là đại vu của tộc nào đã tính toán, nói là sắp tới sẽ xảy ra hạn hán, thêm vào đó là nguồn nước trong tộc sẽ ngày càng cạn kiệt nên tạm thời phải di chuyển chỗ ở đến nơi này.”
Trên thực tế, hai ngày trước khi mấy người này vừa mới chuyển đến đây cũng đã xảy ra một trận chiến nho nhỏ với tộc Bạch Hổ, đương nhiên là không chiếm được tiện nghi gì nên mới chịu chấp nhận sang ở bên kia sông.
Nếu như cả hai tộc dốc toàn bộ sức lực trong trận đánh nhau đó, nhất định tộc Bạch Hổ sẽ không thể nào đánh thắng được, nhưng tộc Man Ngưu và tộc Phi Ưng đương nhiên cũng không tránh khỏi bị tổn thất nặng nề, đến lúc đó chỉ sợ lợi thế sẽ rơi vào tay kẻ khác.
Ngưu Lực đã tiến hành bàn bạc với lão tộc trưởng tộc Phi Ưng, dù sao bọn họ cũng đã chuyển đến sống bên cạnh nguồn nước, cho nên bọn họ chẳng có gì phải vội vàng.
Cả ba bộ tộc tạm thời gác lại các mâu thuẫn, chung sống hòa bình với nhau. Ngày bình thường, mỗi bộ tộc tự chủ động lấy nước cho tộc mình, không ai được đụng chạm đến ai.
Hàn Lộ nghe xong, đại khái cũng có thể hiểu được phần nào sự tình.
Bây giờ nếu các tộc đã có thể tạm thời chung sống hòa bình với nhau, vậy thì cô cũng không cần phải lo lắng gì nữa cả. Việc giảng dạy cách tìm bắt hải sản của ngày hôm nay vẫn có thể tiến hành thuận lợi theo kế hoạch.
Dương Sí nhìn thấy giống cái nhỏ chỉ vừa mới lên núi đã luôn ở bên cạnh Hợp Khương, còn chưa nói với anh một lời nào, nhịn không được đành ho khan lên một tiếng.
Hàn Lộ thấy vậy bật cười, đi lại gần bên anh và chọc vào cánh tay anh.
“Em suýt nữa thì quên mất là anh đang ở đây, à đúng rồi, mà sao anh cũng đến nơi đây vậy?”
“Có nhiều giống cái xuống núi cùng một lúc như vậy, tộc trưởng lo lắng bọn họ không may gặp phải những kẻ bên kia có ý đồ xấu, nên lệnh cho A Mộc cùng anh đi xuống đây.”
Dương Sí sắc mặt có chút nóng lên, mặc dù anh nói ra những lời này rõ ràng là có lý do chính đáng như vậy, nhưng lý do quan trọng nhất vẫn là anh muốn xem chừng giống cái nhỏ. Trong tộc Man Ngưu và tộc Phi Ưng có rất nhiều người đàn ông đẹp trai, anh phải tự mình đi đón giống cái nhỏ mới thực sự cảm thấy yên tâm.
Hàn Lộ lại không nghĩ nhiều đến như vậy, nghe anh nói thế, cô gật gật đầu liền đi qua gọi mấy người A Mạn. Họ nhanh chóng được chia thành các nhóm nhỏ như cách lần trước cô đã dạy bọn họ.
Lúc này thủy triều vẫn chưa bắt đầu rút xuống, cô đi xuống biển tìm bắt cái loại hải sản, sau đó đưa chúng ra và giải thích cặn kẽ cho tất cả mọi người phương pháp để có thể bắt được chúng và kỹ năng nhận biết chúng có độc hay không.
Tốc độ giảng giải lần này của cô có phần nhanh hơn so với lần trước.
Bởi cô muốn hoàn thành việc dạy học này sớm hơn để có thể quay về đảo đan lưới đánh cá. Cũng không hoàn toàn là vì bản thân mình, chờ sau khi bè gỗ được làm xong, lại dạy tiếp cho người của tộc Bạch Hổ. Biển khơi thì họ không thể đi được, nhưng họ vẫn có thể kiếm chút cá ở một số vùng biển gần bờ.
Dù sao, chỉ cần tộc Bạch Hổ tốt lên, A Sí và mẹ của anh cũng sẽ tốt, Khương Khương và những người khác cũng sẽ tốt.
Lúc đó trong lòng cô sẽ không còn cảm thấy áy náy khó chịu.