Nếu như Nguyệt nhi thật sự xảy ra chuyện gì, bà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Phi Vũ kia.
“Nguyệt nhi, con đừng nói mấy lời ngốc nghếch như thế nữa. Nói cho đại vu biết con muốn ăn cái gì, đại vu sẽ đi tìm cho con.”
Suy nghĩ của Ngưu Nguyệt thoáng trở nên rõ ràng trong nháy mắt, nghe được đại vu nói câu này, không biết vì sao cô ta lại đột nhiên nhớ tới cái buổi tối kia cô ta được ăn cá ở trên hòn đảo nhỏ. Đó là món ăn ngon nhất mà đời này cô ta từng được ăn, nếu như có thể ăn thêm được một miếng cá ngon đến như vậy, cho dù bây giờ có bắt cô ta phải chết cũng cảm thấy mỹ mãn.
“Đại vu, bây giờ con muốn ăn, muốn ăn cá mà ngày đó Hàn Lộ cho con…”
“Cá sao?”
Đại vu lau nước mắt, tinh thần lập tức chấn động.
“Được được được! Để đại vu đi tìm cá cho con, con ngoan ngoãn ngủ một chút đã.”
Ngưu Nguyệt ngay cả sức lực để gật đầu cũng không có, chỉ có thể chớp chớp mắt, nhìn theo bóng dáng đại vu đang sốt ruột chạy ra ngoài.
Đại vu thực sự đối xử rất tốt với cô.
Có đôi khi cô ta có một loại ảo giác, rằng mình chính là con gái của đại vu.
Nhưng mà, làm sao có chuyện đó được cơ chứ.
Ngưu Nguyệt mệt mỏi khép mắt lại, trong từng cơn đau đớn miễn cưỡng ngủ thiếp đi.
Nói đến cô ta cũng là người có vận khí tốt, đang nghĩ đến cá của Hàn Lộ nấu, Hàn Lộ liền tới trong tộc của bọn họ. Đương nhiên, không phải là cô đến thăm Ngưu Nguyệt mà là Hàn Lộ đến để đổi phân trâu.
Lúc trước đã bàn bạc ổn thỏa là cứ ba ngày sẽ đến đổi một lần, trước đó cô đã từng có một đợt trao đổi, hai bên đều vui mừng. Cho nên ba ngày sau cô lại tới đây, mang theo một cái lưới lớn cá thu đi về phía tộc Man Ngưu.
Cùng đi với cô hôm nay chính là Tiểu Nha và chú Đại Đầu. Tuổi của ông ấy đã hơi lớn, công việc săn bắn ở trong tộc Bạch Hổ không còn phù hợp với ông ấy nữa, nhưng nếu đi theo Hàn Lộ để kéo cá gì đó vẫn không thành vấn đề.
Tính cách của ông ấy chất phác, không bao giờ hỏi đông hỏi tây, chỉ cần Hàn Lộ nói cái gì thì ông ấy sẽ nhất nhất làm theo nên thật sự rất hợp tâm ý của cô.
“Chú Đại Đầu, cháu đi nói chuyện với tộc trưởng tộc Man Ngưu một lát, chú xem rồi lấy cá ra đi.”
“Được.”
Đại Đầu đáp một tiếng rồi khoanh chân ngồi xuống ở bên cạnh lưới đánh cá, bất động vững chãi như một ngọn núi.
Hàn Lộ thì đi tìm Ngưu Lực, hỏi về số lượng trao đổi hôm nay là bao nhiêu. Khác với tộc Bạch Hổ, tộc Man Ngưu là do trong tộc thống nhất gom chung lại rồi mới trao đổi với Hàn Lộ, như vậy nên không cần quá phiền phức, chỉ cần nói rõ số lượng là có thể trực tiếp giao dịch được rồi.
Ngưu Lực đã sớm chờ ở bờ biển, nhìn thấy Hàn Lộ đi tới lập tức nở một nụ cười.
“Hôm nay trong tộc chúng tôi chuẩn bị phân trâu phơi khô hơi nhiều. Tiểu Lộ, số cá của cô có đủ để trao đổi không?”
Hàn Lộ nhìn thoáng qua ở phía sau lưng ông ta, cũng nở nụ cười.
“Nếu cá không đủ thì tôi sẽ bắt thêm một lưới nữa là được rồi, cũng không thua kém số lượng bên này bao nhiêu đâu. Phân trâu khô của các ông có bao nhiêu cứ đưa ra đi, có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu.”
Ngưu Lực chờ chính là những lời này, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn mấy phần thật lòng. Ông ta nháy mắt ra hiệu với người ở phía sau, lập tức có người tiến lên cầm lấy phiến đá để ghi số.
Nói là tính toán, kỳ thật cũng là dùng vòng tròn để vẽ. Than đen dùng để vẽ vòng tròn này cũng là do Hàn Lộ đưa cho.
Trong một thời gian ngắn cô cũng không có cách nào để dạy con số hay chữ gì đó cho những người ở đây, chỉ có thể để cho bọn họ dùng phương pháp vẽ vòng tròn để đếm trước đã.
Hàn Lộ tiếp nhận phiến đá, đang cẩn thận đếm lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên. Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy người tới đúng là đại vu của tộc Man Ngưu.
Đại vu của tộc Man Ngưu cũng xem như là người đẹp thứ hai mà Hàn Lộ nhìn thấy ở trong thời đại này. Da thịt mịn màng trơn láng, vóc người đầy đặn, khuôn mặt lúc này đã mấy chục tuổi rồi mà vẫn giống như một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, cả người đều lộ ra một khí chất thành thục mỹ lệ.
Tuy nhiên lúc này đại mỹ nhân lại chau mày, khóe mắt còn mang theo nước mắt, nhìn có vẻ như có chuyện gì đó gấp gáp.