Mấy viên thuốc được bọc ở trong lá cây kia thực ra đúng là thuốc giải độc, đều là do bà đã điều chế từ rất lâu rồi. Tuy nhiên bởi vì đều được điều chế từ mấy loại thảo dược phổ thông nên dược hiệu cũng không tốt lắm, chỉ có thể giải được mấy loại độc rất nhẹ thôi.
Bình thường trong tộc mỗi lần có ai bị đau đầu chóng mặt gì đó bà đều lấy loại thuốc này ra cho họ uống. Cho dù hiệu quả thấp, nhưng có cái để dùng vẫn còn tốt hơn là không có gì.
Còn lần này tại sao lại có tác dụng đến như vậy, nói đến đây, thật đúng là may mắn trước đó Hàn Lộ đã đưa cho bà viên giao châu kia.
Viên giao châu kia ở trong trận mưa sau vụ cháy rừng đó đã vô tình dính phải nước mưa, mắt thấy viên giao châu kia sắp bị tan ra, bà liền dùng miếng da thú đựng lấy viên giao châu đang tan dần thành nước.
Bởi vì không có cái gì có thể bảo quản được nước tan ra từ viên giao châu kia nên bà liền đem một ít thuốc đã được điều chế xong của mình ném vào trong đó.
Mấy viên thuốc hấp thụ nước tan ra từ viên giao châu, gần như dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy trở nên mượt mà bóng loáng hơn, mà mùi hương cũng trở nên càng thêm ngọt ngào.
Đại vu đã tự mình thử qua một viên thuốc Dưỡng Thần Hoàn, hiệu quả thật sự so với lúc trước vượt xa rất nhiều. Chỉ cần uống một viên thôi mà chứng bệnh mất ngủ nhiều năm của bà đã không còn nữa.
Bà cũng lấy ra một viên thuốc trị thương cho lão tộc trưởng uống thử. Lão tộc trưởng lúc còn trẻ đã từng phải chịu không ít thương tích, đến bây giờ mỗi khi trời mưa lại cảm thấy đau nhức dữ dội.
Đại vu cũng cho ông ấy uống thử một viên xem sao.
Kết quả là đương nhiên…
Chuyện này bà cũng không nói cho ai biết hết, chỉ là đem mấy viên thuốc kia cất giữ cẩn thận như là bảo bối.
Hôm nay bà bỏ ra ba viên thuốc cũng không phải là bà có lòng hào phóng gì hết, mà là bà nhận ra ba người đang nằm trên mặt đất, một người là tộc trưởng tộc Phi Ưng, một người là đại vu tộc Phi Ưng, còn có một người hình dáng tương tự với Ngưu Lực, chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết đó là con gái của Ngưu Lực.
Bà đã sớm nghe được hai tộc bọn họ kết minh, con gái của Ngưu Lục cũng đi theo thiếu tộc trưởng của tộc Phi Ưng.
Địa vị của ba người kia ở trong hai tộc đều rất cao. Bỏ ra mấy viên thuốc liền có thể tạo được mối quan hệ tôt với bọn họ, trong lòng đại vu đã có tính toán nên cũng không cảm thấy quá đau lòng.
Có ba viên thuốc của đại vu, tình trạng tiêu chảy của ba người kia quả thật đã tốt hơn rất nhiều. Đến buổi chiều, người cũng trở nên có tinh thần hơn.
Ngoại trừ Ngưu Nguyệt vẫn còn nằm ở đó không nhúc nhích được, đại vu cùng với tộc trưởng tộc Phi Ưng đã cố gắng chống đỡ trở về sơn động của mình. Mấy người trong tộc có tình trạng nôn mửa, sau khi uống xong nước thảo dược của đại vu tộc Man Ngưu cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Trên núi miễn cưỡng có thể xem như là ổn định lại.
Trải qua chuyện này, Phi Dực tự cảm thấy vô cùng mất mặt chỉ nằm lỳ ở trong sơn động của mình, trong một thời gian dài cũng cảm thấy xấu hổ không dám đi ra ngoài. Toàn bộ những sự tình ở trong tộc đều ném hết cho con trai mình, để cho anh ta tự mình xử lý.
Phi Vũ bận rộn suốt cả ngày nên khi đại vu của tộc Man Ngưu mở miệng nói muốn đón Ngưu Nguyệt trở về tộc Man Ngưu để điều dưỡng, anh ta không hề mất thời gian suy nghĩ lập tức đáp ứng.
Sau khi Ngưu Nguyệt xuống núi liền ở trong sơn động của đại vu, vấn đề ăn uống ngủ nghỉ đều là do đại vu chiếu cô. Nhưng bệnh tình của cô ta lại không chuyển biến tốt lên một chút nào, tuy nói tình trạng tiêu chảy không tiếp tục nữa nhưng ăn vào cái gì liền nôn ra cái nấy, mỗi ngày chỉ dựa vào một chút nước thảo dược để sống nên trở nên gầy đi rất nhanh.
Đại vu cực kỳ đau lòng, nghĩ khắp mọi biện pháp cũng không thể cho con gái mình ăn vào được.
“Nguyệt nhi, con không thể cứ tiếp tục như vậy được. Thân thể mà hỏng rồi thì đến lúc đó ngay cả thần thú cũng không thể cứu được con đâu.”
Ngưu Nguyệt cũng biết mình cần phải ăn cái gì đó, nhưng thịt tươi bình thường ở trong mắt cô ta vô cùng ngon miệng, lúc này chỉ cần ngửi một chút cô ta cũng đều nôn ra. Trong bụng đau đến mức cô ta chỉ muốn dứt khoát chết đi cho xong. Hết lần này đến lần khác trên thân lại không hề có một chút sức lực nào, có muốn chết cũng chết không được.
“Đại vu, bà, bà đừng có để ý tới con nữa. Bệnh này của con không khỏi được đâu.”
“Con không được nói những lời như vậy!”
Đại vu nghe được đều cảm thấy đau lòng muốn chết, trong lòng đã đem Phi Vũ kia mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Mấy thứ đồ ăn kỳ lạ mà anh ta không thèm xác định có độc hay không liền đưa cho Nguyệt nhi ăn, làm hại cho Nguyệt nhi bây giờ phải trở thành bộ dáng này.