Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 274 - Chương 274. Anh Em Xa Không Bằng Láng Giềng Gần 3

Chương 274. Anh em xa không bằng láng giềng gần 3 Chương 274. Anh em xa không bằng láng giềng gần 3

Tộc Phi Ưng đã cầu đến tận cửa rồi, lão tộc trưởng cũng không đến mức thấy chết mà không cứu. Hơn nữa hai tộc cũng không có mâu thuẫn gì cả, tự nhiên là dĩ hòa vi quý. Ai biết được sau này trong tộc của mình liệu có thể có ngày cũng phải cầu ngược lại bọn họ hay không?

Dù sao thì có nhiều người bạn vẫn tốt hơn là có nhiều kẻ thù.

Đại vu cũng có ý này, sau khi nghe A Hòa nói xong liền trực tiếp gọi thêm mấy người hộ tống bà ấy qua sông.

Trên núi lúc này đã loạn thành một đoàn, Phi Vũ vẫn còn quá nhỏ, việc xử lý sự tình khó tránh khỏi không được chu toàn.

Hôm nay nên phái ai đi săn bắn, lại phái ai đi tuần tra, còn có mấy người trong tộc bị bệnh nhẹ cần phải trấn an xử lý như thế nào, toàn bộ đều dồn lại cùng một chỗ.

Hơn nữa tình huống của cha anh ta và Ngưu Nguyệt lúc này là nôn mửa và tiêu chảy không ngừng, Phi Vũ chỉ cảm thấy đầu óc mình đã sắp nổ tung. Nhìn thấy A Hòa mang theo đại vu của tộc Bạch Hổ trở về, quả thực giống như là nhìn thấy cứu tinh.

“A Hòa, rốt cuộc anh cũng đã trở về rồi.”

“Đại vu, làm ơn hãy cứu cha tôi.”

Trong hoàn cảnh hôi thối đến như vậy nhưng khuôn mặt đại vu vẫn không hề đổi sắc, khẽ gật đầu rồi đi đến trước mặt ba người đang nằm trên mặt đất.

Trước tiên bà ta quan sát khí sắc của ba người, màu mắt, lại cảm thụ khí tức đục ngầu trên thân của cả ba người, lập tức lấy ra một cái bọc lá cây ở trước ngực, đổ ra ba viên thuốc to bằng móng tay màu xám rồi đưa cho Phi Vũ.

“Thuốc giải độc, trước tiên cho ba người bọn họ ăn vào cái đã, xem thử có tác dụng hay không.”

Phi Vũ như nhặt được chí bảo liên tục nói lời cảm ơn, cầm lấy ba viên thuốc đi đến trước mặt ba người, mỗi người đút một viên thuốc.

Tuy rằng ba người không còn tinh thần minh mẫn nữa nhưng ý thức vẫn còn, biết thứ ở trong miệng có lẽ là thuốc có thể cứu mạng họ được nên đều liều mạng nuốt xuống.

Mọi người đợi một lúc lâu, đột nhiên vui mừng phát hiện ba người vốn cứ cách một lúc là tiêu chảy một lần, thế mà sau khi uống thuốc xong lại ngừng lại.

Có thể thấy được là thuốc có tác dụng!

Phi Vũ kích động xoay người lại, hành đại lễ trước mặt đại vu, chân thành cảm tạ một phen.

Đại vu cũng không nói gì hết, chỉ tiến lên kiểm tra lại tình trạng của ba người một lần nữa.

“Đừng có vui mừng quá sớm, độc này của bọn họ cũng chưa giải hết đâu. Viên thuốc giải độc này của tôi đại khái chỉ giải được một phần chất độc trong người thôi, cho nên mới có thể làm ngừng tình trạng tiêu chảy. Muốn hoàn toàn tốt lên còn phải rất phiền phức nữa. Để cho đại vu của mấy người trở về rồi tự mình xem đi, ở đây không cần đến tôi nữa, tôi trở về trước đây.”

Phi Vũ: “…”

Mặc dù không tình nguyện nhưng anh ta cũng không dám nói thêm điều gì. Bất kể là ở trong tộc nào, đại vu đều là người không thể đắc tội nhất. Một người như vậy mà có thể không màng đến vất vả lặn lội một chuyến lên núi khám bệnh cho cha anh ta, đưa cho thuốc, như vậy đã là một ân tình rất lớn rồi.

Phi Vũ tự mình đưa người xuống núi. Lúc trở về, anh ta vừa vặn gặp được đại vu của tộc Man Ngưu mới đi hái dược liệu trở về, vội vàng đem chuyện đại vu của tộc Bạch Hổ mới tới rồi cho thuốc nói cho bà ấy biết.

Nghe nói tình trạng tiêu chảy đã được kiểm soát, trong lòng đại vu tộc Man Ngưu lập tức thả lỏng một chút.

“Không tiêu chảy nữa là tốt rồi, hồi trước có người bị tiêu chảy cho tới chết. Tôi quay lại xem mấy người kia trước đã, cậu rửa sạch mấy loại thảo mộc này cho tôi.”

Đại vu đem túi da thú trực tiếp nhét vào trong tay Phi Vũ rồi lại vội vàng lên núi.

“Đại vu, ngài đang nhìn cái gì thế?”

Đại vu đã qua sông đột nhiên dừng lại và quay đầu nhìn về phía ngọn núi chỗ tộc Phi Ưng đang ở. A Thụ lập tức to gan hỏi một tiếng, vốn tưởng rằng đại vu sẽ không trả lời anh ta, không nghĩ tới đại vu vẫn lên tiếng:

“Tôi đang nhìn….vận mệnh.”

Lời của đại vu nói ra mấy người xung quanh không ai có thể hiểu được.

Đại vu cũng không giải thích thêm, khóe miệng nở một nụ cười không rõ hàm ý, trong ánh mắt kinh ngạc của mấy người trong tộc lập tức quay đầu trở về.

Thần thú đại nhân vẫn là thiên vị tộc Bạch Hổ, cho nên mới đem cái giống cái nhỏ kia đến với tộc Bạch Hổ. Nếu như không có giống cái nhỏ kia, tình trạng của tộc Bạch Hổ lúc này có lẽ không tốt hơn bao nhiêu so với tộc Phi Ưng kia.

Còn nữa, loại thuốc này…

Đại vu ôm một cái lá gói lại ở trong ngực, trong mắt bà hiện lên một tia sáng.

Bình Luận (0)
Comment