Bên này mọi người đang xếp hàng chờ phân chia cá, tất cả mọi người đều yên lặng, vậy nên mấy giọng nói ầm ĩ ở bên bờ sông mọi người đều nghe được đặc biệt rõ ràng.
“Các vị không cho phép chúng tôi lên núi, vậy thì chúng tôi đứng chờ ở dưới chân núi này cũng được. Chỉ là nhờ các vị có thể giúp đỡ đi thông báo cho tộc trưởng và đại vu một tiếng được không? Chúng tôi thực sự có đang có chuyện vô cùng cấp bách! Nếu để chậm thì sẽ xảy ra mạng người đấy!”
Mạng người!
Hàn Lộ vừa nghe được mấy câu này thì trong lòng giật thót, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía bờ sông. Mấy người đàn ông bơi qua sông bị mấy người đàn ông của tộc Bạch Hổ ngăn cản lại, cái gì cô cũng không nhìn thấy.
Nghe thấy người kia giọng nói vô cùng gấp gáp, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Chị Hàn, chúng ta thu được bảy con cua xanh, một giỏ ốc biển.”
Tiểu Nha đột nhiên hô lên một tiếng, Hàn Lộ lập tức thu hồi ánh mắt lại, đè xuống tâm tư hiếu kỳ của cô rồi tập trung vào việc phân chia cá của mình.
Bận rộn đến hơn nửa giờ, người của tộc Bạch Hổ muốn đổi cá đã đổi xong hết, cá còn lại là hai mươi con. Sau khi Hàn Lộ thu dọn xong, đem mấy vật phẩm đã dùng cá đổi lấy chuyển hết lên trên bè, chuẩn bị đem đến đảo nhỏ để chế biến.
“Tiểu Lộ! Chờ một chút.”
Là giọng nói của lão tộc trưởng tộc Man Ngưu.
“Dạ?”
Hàn Lộ đem cây sào trúc để chống bè nhét vào trong tay Tiểu Nha rồi nhảy xuống khỏi bè, đi trở về trên bãi cát.
“Tộc trưởng tìm cháu có việc gì à?”
Lão tộc trưởng liếc mắt nhìn mấy người đàn ông của tộc Phi Ưng ở phía sau lưng, nét mặt trở nên nghiêm trọng hơn mấy phần rồi mở miệng nói: “Vừa rồi người của tộc Phi Ưng đến đây tìm chúng tôi để xin giúp đỡ. Bọn họ nói là trong tộc của bọn họ có người ăn cua với mấy con ngao kia, vừa nôn mửa vừa tiêu chảy, mắt thấy có khi không xong rồi. Đại vu chỉ nói là ngộ độc thức ăn, nhưng lại không có loại thuốc giải độc cụ thể nào, cho nên muốn tìm đại vu của tộc Bạch Hổ chúng tôi cùng đi qua đó xem một chút. Nhưng nếu mà nói về hiểu biết đối với các loại hải sản thì tôi nghĩ ở đây người hiểu rõ nhất chính là cháu. Vậy nên tôi muốn hỏi cháu một chút, cháu có biết loại độc mà họ trúng là loại nào không?”
Hàn Lộ: “…”
“Lúc bọn họ ăn, có phải là không rửa sạch, cũng không nấu chín phải không?”
Lão tộc trưởng quay đầu liếc mắt nhìn A Hòa, ý bảo anh ta tiến lại đây để trả lời.
A Hòa vội vàng tiến lên, kể lại chuyện bọn họ hôm qua bắt được hải sản như thế nào, đến khi bọn họ ăn hải sản ra sao, tất cả đều kể lại một cách rõ ràng.
Chỉ là anh ta không nói cụ thể người nào bị trúng độc.
Hàn Lộ nghe xong thật sự vô cùng bội phục.
“Ăn sống cua, ốc biển, ngao, mấy người thật sự dũng cảm đấy.”
Mấy thứ kia mạnh như vậy, cho dù dạ dày có làm bằng sắt cũng chịu không nổi đâu.
“Thế nào, cháu có biện pháp nào để giải độc không?”
Lão tộc trưởng đối với việc này vô cùng quan tâm.
Hàn Lộ lắc đầu, cô cũng không có biện pháp nào hết. Nếu đặt ở thời hiện đại mà nói, trực tiếp đến bệnh viện rửa dạ dày súc ruột rồi chích vài mũi tiêm là sẽ ổn. Nhưng ở chỗ này, về chuyên môn thì cô không có, cô cũng không phải là bác sĩ, thật sự là lực bất tòng tâm.
“Để cho bọn họ uống nhiều nước hơn một chút, nhớ là không được uống nước lã, phải đun sôi lên mới được uống. Tạm thời đừng ăn thịt sống nữa, cố gắng ăn thức ăn nấu chín.”
Thể chất của người viễn cổ so với người hiện đại mạnh hơn rất nhiều, có lẽ trải qua một vài ngày thân thể tự mình điều hòa lại quá trình trao đổi chất là sẽ tốt hơn thôi.
“Đun sôi lên? Thức ăn nấu chín?”
A Hòa gãi gãi đầu, cũng không rõ ràng cô đang nói về cái gì.
Hàn Lộ liền giải thích cho anh ta một chút, cô còn chưa dứt lời, A Hòa liền bày ra vẻ mặt khiếp sợ cắt đứt lời cô nói:
“Đốt lửa sao? Sẽ có rất nhiều người chết.”
“Ai nói nhóm lửa thì nhất định sẽ làm chết người? Đó là do mấy người không biết cách dùng lửa mà thôi. Chuyện này không có liên quan gì đến tôi hết, tôi chỉ là thấy mấy người như thế nên đưa ra lời khuyên mà thôi.”
Nói xong Hàn Lộ cũng không thèm để ý đến anh ta nữa, chào lão tộc trưởng tộc Man Ngưu một tiếng rồi trở về trên bè của mình.
“Này! Cô kia.”
A Hòa tức giận đến đấm ngực dậm chân, muốn đuổi theo người nhưng người của tộc Bạch Hổ đứng bên cạnh lập tức lôi anh ta lại, trong giọng nói mang theo ý cảnh cáo.
“Hàn Lộ chính là bạn của tộc Bạch Hổ chúng tôi.”
Lão tộc trưởng cũng dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn A Hòa, rồi quay đầu gọi người sai đi lên núi mời đại vu xuống.