Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Lộ cảm thấy chua xót vô cùng, cô hận không thể ngay lập tức vứt bỏ mọi thứ ở đây rồi đi ra ngoài tìm chị gái.
Nhưng cũng may mà cô vẫn còn giữ lại một ít lý trí, một khi cô vẫn chưa hoá hình mà đòi chạy ra biển khơi là một hành động cực kỳ không có lý trí, đến lúc đó chỉ sợ là vừa hại mình vừa hại người.
“Bối Bối, lúc này tao vẫn chưa giải được thần chú nguyền rủa. Trước tiên cho Bảo Bảo ăn vào hai viên giao châu này đã, nhìn xem có thể giải được một phần nguyền rủa trong người nó không.”
Trừ phương pháp chính thống để giải trừ lời nguyền rủa ra thì Hàn Lộ cũng thực sự không tìm thấy phương pháp nào khác để chữa cho Bảo Bảo. Hạt giao châu thần kỳ như vậy, cho nó ăn vào cũng không có gì xấu, trước cứ thử ăn vào xem sao đã.
Bối Bối không nói hai lời liền gật đầu đáp ứng.
Nó cũng biết tác dụng thần kỳ của hạt giao châu, lập tức vội vàng đẩy cơ thể nho nhỏ của mẹ nó đến bên bờ biển. Hàn Lộ phải vật lộn hơn nửa ngày mới có thể đem hạt giao châu đút vào trong miệng nó.
Sau khi ăn xong hạt giao châu và đợi thêm một lúc lâu, ngoại trừ hơi thở trên thân có hơi hùng hậu ra thì không hề có dấu hiệu nào là Bảo Bảo có thể tỉnh lại.
Trong lòng Hàn Lộ cũng đã đoán trước, cũng không thất vọng cho lắm. Nếu như thần chú nguyền rủa dễ dàng phá giải như vậy thì nó cũng sẽ không là một kỹ năng mà chỉ đại vu mới có.
“Tiểu Hàn…”
Nghe giọng Bối Bối giống như chuẩn bị khóc một lần nữa, Hàn Lộ vội vàng an ủi nó một hồi.
“Không sao đâu Bối Bối, ba tháng nữa tao sẽ hoá hình rồi, đến lúc tao hoá hình liền có khả năng giúp cho Bảo Bảo giải trừ nguyền rủa. Trong ba tháng này chúng ta cố gắng hết sức để chăm sóc mẹ mày, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”
Bối Bối gật đầu bơi tới bên cạnh Hàn Lộ cọ cọ đầu vào cô, cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
“Đúng rồi, Tiểu Hàn, cô dùng mấy tấm giao tiêu đó nối thêm mấy sợi giao tiêu nữa cột tôi và mẹ tôi lại với nhau đi.”
Hàn Lộ đang lo lắng không biết nên chăm sóc Bảo Bảo như thế nào, nghe được lời Bối Bối nói, trong lòng cô chợt bừng tỉnh. Đúng rồi, đem Bảo Bảo cột lại ở dưới bụng Bối Bối là sẽ không sao nữa rồi.
Bây giờ Bảo Bảo trúng phải thuật nguyền rủa, mặc dù thân thể nhỏ lại nhưng nó vẫn là một con cá voi sát thủ, nhất định phải sống ở dưới biển. Không có cách nào để nuôi nó ở trên đảo hết, chỉ có thể buộc nó lại với người của Bối Bối mà thôi.
“Vậy bây giờ tao trở về làm dây trước đã, mày để ý Bảo Bảo đi, đừng để bị sóng cuốn đi.”
Hàn Lộ dặn dò một câu rồi men theo đường nhỏ chạy về ngôi nhà gỗ lấy ra bó vải đan bằng giao tiêu mà cô đã để dành, bắt đầu đan thêm dây vào.
Mấy sợi giao tiêu quá mỏng, nếu trực tiếp mang đi buộc lại sẽ siết chặt, làm tổn thương da thịt.
Nhìn thấy Bảo Bảo nên cô đã quá hoảng sợ, thế nên đã quên mất trên bờ cát lúc này vẫn còn có hai người. Vừa nhìn thấy cô bắt đầu làm việc, A Chân và A Mạn liền xúm lại.
“Tiểu Lộ, vừa rồi thực sự Bối Bối đã mở miệng nói chuyện! Nó cũng không phải là người, làm sao có thể nói chuyện được thế?!”
Rõ ràng cảnh tượng vừa rồi đã khiến hai người bọn họ sợ hãi.
Quả thật chuyện này Hàn Lộ cũng khó mà có thể giải thích cho rõ ràng được, tuy nhiên chỉ cần những thứ không thể giải thích được thì cứ cho liên hệ với thần thú, mọi người sẽ không có bất cứ dị nghị gì.
“Bối Bối à, nó vẫn luôn có thể nói chuyện đó thôi. Chẳng qua là nó sợ doạ đến mọi người nên mới không mở miệng nói chuyện. Từ khi nó sinh ra đã được đại vu dẫn đạo, thần thú hạ xuống chúc phúc nên mới có thể nói chuyện được.”
Hàn Lộ chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn, vậy mà hai người đó cũng tin.
A Chân: “Hoá ra là được thần thú hạ xuống chúc phúc…”
A Mạn: “Bối Bối nó thực sự có phúc!”
Những người có thể nhận được chúc phúc từ thú thần, trước kia đã từng nghe đại vu nói qua, rằng phải mấy trăm năm mới chỉ có một hai người. Có thể thấy được Bối Bối có bao nhiêu may mắn.
Ở cách xa chỗ đó cả ngàn dặm, thú thần đại nhân bất thình lình run cầm cập, một bộ lông trắng tinh nham nhở dính đầy những màu sắc khác nhau đột nhiên hắt xì mấy cái.
Mấy giọt nước mũi trong vắt cùng với vô số giọt nước miếng chỉ trong nháy mắt rơi vào trong con cá khô đang phơi ở không xa trước mặt.
Thú – Đại Bạch - thần: “…”
Hàn Sương, người đang đúng lúc đó trở về: “…”