“Đại! Bạch!”
“Ô ô ô…”
Đừng mà! Cô nghe tôi giải thích! Không phải là tôi cố ý!
Nội tâm của thú thần đại nhân cuống cuồng hoảng loạn, sau khi gầm rống xong đột nhiên toàn thân cứng đờ, hả? Tại sao anh ta phải giải thích cơ chứ? Tại sao anh ta phải sợ hãi đến như vậy?
Không đợi cho anh ta hiểu được rõ ràng thì phần da trên gáy đã bị túm lại, anh ta lại bị nhấc bổng lên bằng một tư thế quen thuộc.
“Mày giỏi lắm, mày đúng là một con quỷ tinh ranh mà, có phải mày nghĩ rằng những con cá khô này bị dính nước miếng của mày rồi thì sẽ là của mày phải không?”
Hàn Sương cực kỳ giận dữ, vừa nói vừa dùng bàn tay vỗ mông Đại Bạch.
“Bình thường thì nhìn mày cũng khá thông minh cơ trí đấy, thế mà gặp đồ ăn một cái liền trở nên ngu ngốc như vậy. Điều mà chúng ta cần nhất bây giờ chính là phải làm thế nào để tiết kiệm được càng nhiều thức ăn hơn!”
Nếu không thì, tiết trời sẽ chuyển lạnh trong vài ngày tới….
Trong lòng Hàn Sương càng lúc càng nặng trĩu.
Bây giờ cô không còn năng lực hoá hình, không còn khả năng để hít thở dưới nước nữa. Đợi đến lúc tiết trời chuyển lạnh thực sự, việc xuống biển bắt cá chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Đó là còn chưa kể không biết cô có còn năng lực chống chọi lại cái lạnh nữa không.
Cho nên cô mới nghĩ đến việc tranh thủ thời tiết lúc này còn chưa lạnh lắm, cô xuống nước bắt thêm nhiều cá một chút rồi phơi khô để cất giữ. Đến lúc trời lạnh, cho dù thỉnh thoảng không bắt được cá cũng không lo đói bụng.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác lại bị đại gia hoả này cản trở, thật sự làm cho người ta phải đau đầu.
Có đôi khi nhìn nó rõ ràng là rất có linh tính, cô nói ra cái gì thì nó cũng có thể nghe hiểu được, chỉ là hết lần này đến lần khác khi đụng đến miếng ăn thì nó lại trở nên ngu ngốc.
“Mày đứng cách xa mấy con cá khô này ra cho tao, nếu tao còn thấy mày bước lại gần chỗ này thì tao sẽ nhổ hết toàn bộ lông trên người mày đấy!”
Thú thần đại nhân toàn thân run rẩy, nghĩ đến bộ dạng mình sau khi bị nhổ trụi lủi, cảm giác ớn lạnh, tuyệt đối không được!
Ngay lập tức anh ta liền ngoan ngoãn bước chân thong thả đi đến bên bờ biển mà không thèm ngước mắt nhìn lại mấy con cá đó.
Hàn Sương không phân biệt được nó đi ra đó là thật hay giả, nhưng để mấy con cá khô ở chỗ này thì thực sự quá nguy hiểm. Thế nên cô gom hết toàn bộ mấy con cá khô lại, đem đến đặt trên một tảng đá ngầm có vẻ hơi bằng phẳng ở trên bờ biển để phơi.
Chỗ này không xa với chỗ mà cô xuống nước, chỉ cần cô nhô lên khỏi mặt nước là có thể nhìn thấy được. Nếu như Đại Bạch dám mò qua chỗ này, nhất định sẽ bị đánh.
Đại Bạch: “…”
Anh ta cũng không phải cố ý mà, người phụ nữ này cũng thật là hẹp hòi.
Hừ…
Thú thần đại nhân thở dài một tiếng, đến bao giờ mới có thể khôi phục được pháp lực đây? Bây giờ cả ngày bị người ta xoa xoa nắn nắn, thật sự là quá tổn hại cho uy nghiêm của thú thần đại nhân đây.
Cũng không biết mấy tên ở trong điện lúc nào mới có thể phát hiện ra mình biến mất. Một ngày ở trên trời bằng với một năm ở dưới mặt đất, mình lại là một kẻ thường thích lắc lư rong chơi khắp nơi, vừa nghĩ đến như thế, đột nhiên sinh ra một cảm giác vô cùng tuyệt vọng.
Nếu như thế chẳng phải nó sẽ phải ở trong cái thế giới nhỏ bé này suốt cả hàng trăm năm sao…
(Trong điện của thần thú ở trên chín tầng trời)
“Hóa Sinh, chủ tử của cậu đâu rồi?”
Nghe thấy câu hỏi của thần quân, Hóa Sinh vội vàng đặt công việc đang làm ở trong tay xuống, đi đến trước mặt thần quân kia hành lễ rồi trả lời:
“Chủ tử từ sau khi đi tham dự tiệc cưới của Thánh nữ Tam Giang vẫn chưa trở về, có lẽ là uống xong rượu mừng rồi lại đi chơi chỗ nào đó rồi.”
Bên trong thú thần đại điện có một sảnh đặt đèn hồn của thần thú, mỗi ngày Hóa Sinh sẽ đi vào trong đó quét dọn, kiểm tra, đương nhiên có thể thấy được tính mạng của chủ tử vẫn rất an toàn. Nếu như không có gì bất thường thì đương nhiên là chủ tử đang đi ra ngoài du ngoạn mà thôi.
Chuyện này đã xảy ra quá nhiều năm rồi, anh ta đã sớm quen thuộc.
Khi Tiên Quân áo trắng nghe được những lời này, anh ta bắt đầu trêu tức: “Liệu có phải là tên kia sau khi uống rượu mừng bị kích thích nên mới không dám trở lại không?”
Xét đến cùng thì trong số mấy chúng thần bên trong dãy núi Xuất Vân, chỉ có một mình anh ta là vẫn chưa thành gia lập thất.
Hóa Sinh: “…”
Trong lòng anh ta tràn đầy ý kiến, nhưng cũng không dám nói ra, chỉ có thể oán thầm: Nếu như không phải mỗi khi chủ tử vừa mới trở về mấy ngài liền lần lượt đến đây để trêu chọc thì làm sao ngài ấy lại không muốn trở về như vậy chứ?
Nói đến chủ tử cũng thật sự rất đáng thương.