Bốn cái gáo dừa, trong mỗi cái gáo dừa cô đập vào đó ba quả trứng, sau khi bỏ vào trong nồi hấp chín đến năm sáu phần thì cô đặt thịt nhím biển đã rửa sạch lên trên bề mặt trứng rồi hấp chín trong vòng khoảng chừng sáu hoặc bảy phút.
Trong nồi để trứng hấp, trong nước còn thả con cua vào đó để luộc, lại thêm một con bạch tuộc lớn và hai con cua xanh được nướng bên cạnh đống lửa. Cả căn nhà ấm áp, hương thức ăn tràn ngập trong phòng.
Một con hổ đáng yêu, còn có một người đàn ông yêu mình, cuộc sống bình yên như thế này chính là điều mà Hàn Lộ vẫn luôn mong muốn.
Đợi sau khi cô hoá hình thành công rồi, lại tìm được chị gái mình, cô vẫn phải trở về sống ở chỗ này.
Dương Sí dường như cảm giác được điều gì, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô. Hàn Lộ theo bản năng nở một nụ cười với anh rồi ánh mắt rơi xuống nồi nước đang bốc khói.
“Trứng chín rồi!”
Tiểu Tuyết sớm đã bị mùi thơm của thức ăn đánh thức, nghe cô nói xong câu này lập tức vẫy vẫy cái đuôi tiến đến đây. Hàn Lộ tức giận vỗ trên đầu nó hai cái.
“Mày vội vàng cái gì thế, trứng mới hấp xong còn nóng lắm, để ở đó chờ nguội bớt đã rồi ăn.”
Đã lâu rồi cô không hấp trứng nên tay nghề cũng hơi tụt dốc, lúc hấp trứng cũng không nở ra quá nhiều, lại thêm bản thân thịt nhím biển cũng đã có vị mặn nên cô cũng không thêm nước biển vào nữa, mùi vị không biết là có ngon hay không.
Hàn Lộ cầm một cái lá cây đem trứng hấp chín đặt ở trên bàn bện bằng dây cỏ, dùng cái muỗng đơn giản của mình múc một miếng rồi nếm thử.
“A Sí, thịt nhím biển hấp chín ăn ngon hơn.”
Trứng gà hấp mềm mịn cùng với thịt nhím biển trơn mềm, ăn một miếng vào miệng, ngay cả tâm tình cũng trở nên sáng sủa hơn.
Dương Sí cũng bị món ăn ngon lành mới lạ này chinh phục, một hơi ăn hết hai cái gáo dừa. Sức ăn Tiểu Tuyết lớn nhất nhưng cũng không thể tranh lại hai người, nó chỉ có thể ủy khuất ôm phần của mình đến một trong một góc rồi chậm rãi ăn.
Sau khi ăn uống no sau, hai người liền phân công công việc, một người thì rửa nồi rửa chén, một người thì dọn dẹp những thứ rác còn thừa lại ở trong phòng.
Sau khi mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, hai người đã mệt mỏi đến mức mí mắt không nhấc lên nổi. Thế nhưng Bối Bối vẫn chưa về, Hàn Lộ vô cùng lo lắng, mặc dù mệt mỏi đến như vậy vẫn cố gắng chờ nó về.
Dương Sí muốn thức đêm cùng với cô nhưng Hàn Lộ biết nguyên một ngày hôm nay anh đã mệt mỏi hơn mình rất nhiều, làm sao cô nỡ để cho anh ngồi chờ với mình như vậy nữa. Cô trực tiếp bắt ép anh phải nằm lên giường, dỗ dành anh một lúc anh liền ngủ thiếp đi.
Không có người ở bên cạnh nói chuyện, trong phòng lập tức lâm vào một mảnh yên tĩnh. Hơi nóng hun đến mức đầu óc cô mơ màng, Hàn Lộ sợ mình ngủ quên mất nên dứt khoát đứng dậy, khoác một tấm da thú rồi bước ra cửa.
Không khí lạnh lẽo xen lẫn mấy bông tuyết nhỏ bé lọt vào bên trong cổ của cô, lạnh đến mức cô phải run rẩy, quả thực hơi lạnh thấm vào đến tận trong lòng.
Dường như thời gian càng muộn thì không khí càng trở nên lạnh hơn, không biết đến sáng ngày mai sẽ là cảnh tượng gì đây.
Hàn Lộ thở dài một tiếng, quấn da thú trên người chặt hơn nữa rồi đi về phía bờ biển.
Dù sao bây giờ cũng là nhàn rỗi không có việc gì, cô dự định đi ra biển quấn thêm một ít sợi giao tiêu trở về. Dù sao thì ngày mai cô cũng phải đan thêm áo quần, đan tấm thảm, còn có chăn mền các loại nữa.
Hả??
Vừa mới đi được mấy bước, cô đột nhiên cảm giác được bàn chân mình có hơi ngứa ngáy.
Trên chân cô lúc này vẫn còn mang giày cỏ, cũng không hề giẫm lên cái gì, đột nhiên cứ thế mà bắt đầu ngứa ngáy như vậy. Lúc đầu Hàn Lộ cũng không để ý, nhưng mà cô càng đi thì cảm giác ngứa ngáy lại càng lan lên phía trên, không đợi cho cô đi được đến bờ biển thì hai đùi cô đã ngứa đến mức không thể bước đi nổi nữa rồi!