Rút kinh nghiệm lần trước, lúc lật mấy tảng đá lên, cô dùng que gỗ chọc chọc bên trong xem thử trước đã rồi mới lật nó lên. Cũng không biết có phải là thuỷ triều đẩy cả ổ nhím biển lên đây không mà cô đã bắt được đến mười lăm con nhím biển ở trong mấy khe đá.
Ngoài ra còn bắt được thêm một con bạch tuộc lớn ở dưới một khối đá lớn nữa, thu hoạch đêm nay có thể nói là vô cùng phong phú.
Cái giỏ của cô lúc này đã đầy ắp, Hàn Lộ cũng không tham lam thêm nữa, cô thu dọn một chút rồi mang theo một cái giỏ đầy nhím biển quay trở về ngôi nhà gỗ.
Trong nhà bởi vì có nhóm lửa nên rõ ràng là ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều. Nhưng lúc này cô đang định xử lý mấy con nhím biển này nên không định bước vào bên trong.
Hơn chục con nhím biển, muốn gỡ lấy thịt nhím biển bên trong ra vô cùng phiền phức. Vốn dĩ cô còn định giữ lại vỏ của mấy con nhím biển để cho anh dùng, nhưng bây giờ thì thôi, không quản được nhiều như vậy nữa.
Hàn Lộ cầm con dao xương trực tiếp đâm vào vỏ con nhím biển rồi cắt thành hai nửa, sau đó dùng mảnh tre cạo phần thịt bên trong vỏ nhím biển từng chút từng chút một, cạo đến lúc sạch sẽ không còn gì bên trong.
Cho đến bây giờ Dương Sí chưa từng thấy vật như thế này bao giờ nên tò mò ngồi ở bên cạnh, anh vừa ngồi xuống liền có một miếng thịt màu vàng đưa đến bên miệng.
“Anh thử đi, thịt vàng của nhím biển đấy.”
Nhím biển, thịt vàng?
Dương Sí yên lặng nhớ kỹ cái tên này, miệng anh há ra, hút một cái đem miếng thịt màu vàng của nhím biển kia nuốt hết vào trong bụng.
Thấy anh ăn rồi, Hàn Lộ cũng cầm lấy một miếng thịt khác cho vào trong miệng.
Ừm…
Vừa mềm vừa mịn, vị mặn thanh lại tươi mới, chỉ có cái không được hoàn mỹ chính là vẫn còn hơi tanh. Nhưng vẫn ngon vô cùng. Chỉ cần nhìn vẻ mặt thoả mãn kia của Dương Sí là biết.
“Ngon không?”
“Ngon lắm!”
Đối với người đã quen ăn thịt sống như Dương Sí mà nói, một chút vị tanh này của thịt nhím biển hoàn toàn không có gì đáng nói.
Hàn Lộ thấy anh có vẻ nhiệt tình như thế lập tức hào phóng đưa cái gáo dừa có chứa đầy thịt nhím biển qua cho anh.
“Nếu anh thích ăn thì toàn bộ trong này đều cho anh hết, nhưng mà bên trong còn có một ít vụn nội tạng của nó nữa, cần phải đem đi rửa một chút đã rồi mới ăn được.”
Dương Sí do dự một chút, đến lúc nhìn thấy trên mặt đất vẫn còn mấy con nhím biển nữa mới đưa tay nhận lấy. Anh hào hứng chạy đến rửa sạch thịt nhím biển.
Hiếm khi nhìn thấy anh thích ăn một thứ đến như vậy, nhìn anh lúc này vui vẻ giống như một đứa trẻ nhận được thứ đồ yêu thích vậy.
Hàn Lộ quay đầu lại tiếp tục xử lý nhím biển, cô cầm dao xương dứt khoát đâm vào trong. Đột nhiên cô chợt nghĩ đến tác dụng của nhím biển.
Nhím biển ấy mà, có tác dụng bồi bổ tinh khí, tráng dương, bổ xương khớp gì đó.
Chậc chậc, nhìn A Sí như thế chắc là không cần bồi bổ đâu.
Cô chợt nhớ lại cảnh tượng hồi trước mình nhìn thấy lúc ở bên cạnh dòng suối nhỏ, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, nhanh chóng đưa tay cho mình một cái tát.
“Cứ nghĩ mấy thứ linh tinh này.”
Đúng là không đứng đắn.
Sợ Dương Sí trở về nhìn thấy bộ dạng của mình như vậy, Hàn Lộ cúi đầu xuống thật nhanh đem toàn bộ số nhím biển còn lại xử lý hết.
Cho dù anh đã cầm đi một ít, số thịt nhím biển còn lại vẫn còn rất nhiều. Số thịt này sẽ không để ăn sống nữa, tất cả đều mang đi hấp với trứng gà.
Hai người lớn cộng thêm một con hổ choai choai nữa, chưng trong bốn cái gáo dừa hẳn là đủ rồi.
Lại nói từ lúc đến sống ở trên hòn đảo này, có trứng gà trong tay, chủ yếu cô đều là ăn trứng luộc hoặc là nấu canh trứng mà chưa từng ăn trứng hấp. Nếu hôm nay cô không bắt được nhím biển và nghĩ đến món thịt nhím biển hấp trứng gà thì có khi cô cũng quên luôn trứng gà còn có thể hấp lên để ăn như thế này.
“A Sí, nấu giúp em một nồi nước sôi đi.”
“Đã nấu xong rồi.”
Dương Sí trực tiếp đem nồi nước sôi kia bưng ra.
Trước đó lúc anh vừa về đến đây đã nghĩ rằng bạn gái mình thường thích uống nước đun sôi nên anh đã nhóm lửa nấu sẵn một nồi nước sôi rồi.
Hàn Lộ đang đập mấy quả trứng trong tay, nhìn thấy nồi nước kia cô liền mỉm cười.
“A Sí, anh thật là tri kỷ đấy.”
Vừa lúc cô đánh trứng gà xong liền cần đến nó.