Cùng với cảm giác vừa ngọt ngào vừa tra tấn như vậy, cuối cùng thì bè trúc cũng đã cập bờ hòn đảo nhỏ. Khi hai người bọn họ lên bờ, trong đầu Hàn Lộ kêu Bối Bối mấy lần nhưng đều không được đáp lại, xem ra Bối Bối vẫn chưa về.
Lúc này trời cũng chưa khuya lắm, cô cũng không quá lo lắng. Nghĩ đến trước đó hai người liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài, ngay cả bữa tối cũng chưa kịp ăn, lúc này trở về vừa lúc gặp được thuỷ triều đang rút xuống, Hàn Lộ liền nắm tay Dương Sí cùng cô đi ra biển bắt hải sản.
Trời lạnh nên mấy loại hải sản như ngao sò hay cua cũng sẽ di chuyển chậm chạp hơn, cộng thêm ở nơi này không có nhiều người tập trung ra biển bắt hải sản như thời hiện đại nên thực sự có rất nhiều loại hải sản nằm phơi mình trên bãi cát. Chỉ cần đi mấy bước là đã có thể dẫm lên một con cua rồi.
Tuy nhiên mấy tháng nay Hàn Lộ thực sự đã ăn cua quá nhiều, hầu như là ngày nào cũng ăn nên dù có thích ăn thế nào cũng cảm thấy ngán. Lúc này cô không bắt cua nữa mà chỉ chuyên tâm lật mấy tảng đá lên, nhìn xem thử có con bạch tuộc hay con tôm lớn nào bị mắc cạn không.
Dương Sí đi ở phía sau lưng cô, bắt hết toàn bộ những con cua mà cô không muốn cho vào trong giỏ của mình.
Nhìn thấy thức ăn mà không bắt thì không phải là phong cách của anh.
Chẳng mấy chốc mà chiếc giỏ của Dương Sí đã đầy ắp, phần lớn đều là cua và ốc biển, còn bắt được hai con cá nữa. Số lượng hải sản trong này chỉ vừa đủ cho hai người bọn họ lấp đầy bụng, nhưng lúc này trong nhà còn có một con hổ lớn nữa, trời lạnh như vậy đương nhiên là không có khả năng để nó tự mình ra ngoài kiếm thức ăn, cho nên họ cần phải tìm nhiều thức ăn thêm một chút mới được.
Hàn Lộ đuổi bạn trai quay trở về, để anh lên trước nhóm lửa nướng đồ ăn, còn mình thì tiếp tục tìm thêm một ít nữa.
Dương Sí chỉ đành bất đắc dĩ xoay người trở về, còn chưa đi được bao xa thì đột nhiên nghe thấy người ở phía sau hét lên một tiếng, anh lập tức chạy ngược trở lại.
“Em sao thế?”
“Em bị cái gì đó đâm một cái.”
“Cái gì? Đâm ở đâu? Em có đau không? Nó có độc không?”
Dương Sí vội vàng kéo Hàn Lộ qua nhìn trước nhìn sau xem thử cô bị thương ở đây. Hàn Lộ vội nói cô không sao cả, cô lắc lắc bàn tay, tay đứt ruột đau, đau đến mức cô phải nhíu mày lại.
Tuy rằng cô có khả năng nhìn được trong bóng tối, nhưng bản thân cái thứ màu đen kia lại ẩn mình ở trong mấy khe đá, nếu không nhìn kỹ sẽ không dễ dàng phát hiện ra.
Đâm cô đau đến mức này, lại còn có màu đen nữa, có lẽ chính là nhím biển.
Nhím biển à, từ khi cô xuyên đến nơi này vẫn chưa từng được ăn qua. Nghĩ đến đây suýt chút nữa lại chảy nước miếng. Vừa vặn lúc này cô có rất nhiều trứng gà ở nhà, lấy ra hấp trứng ăn.
Hàn Lộ lập tức trở nên hưng phấn, cô đưa tay ra muốn lật hòn đá kia lên, kết quả là còn chưa kịp chạm đến tảng đá thì bàn tay đã bị kéo trở về.
“Em mới bị nó đâm mà em không nhớ à, để anh đến lật ra cho, da anh dày lắm.”
Dương Sí nói cực kỳ nghiêm túc, anh thực sự cảm thấy da mình dày nên không sợ bị đâm, kết quả là chọc cho Hàn Lộ phải bật cười.
“Em vẫn là lần đầu tiên nghe được có người tự nhận mình da dày đấy, ha ha ha ha…”
Hàn Lộ vừa cười vừa véo da thịt ở bên eo anh. Dương Sí không dám tức giận cũng không dám nói gì, chỉ có thể cố gắng đè xuống cảm giác ngứa ngáy ở trong lòng rồi lật khối đá lớn ở trên mặt đất lên.
Hai quả cầu màu đen sì lộ ra ngoài.
Dương Sí nghĩ đến vừa rồi Tiểu Lộ chính là bị thứ này đâm phải nên anh không dám dùng tay cầm mà dùng một cây gậy kéo hai quả cầu từ trong khe đá kéo ra.
“Cái này là cái gì thế?”
“Cái này gọi là nhím biển, anh bắt nó về trước đi, lát nữa em làm đồ ăn ngon cho anh ăn.”
Hàn Lộ cười đến híp cả mắt, lại thúc giục anh quay trở về nhóm lửa.
Dương Sí không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe lời quay trở về.
“Chính em cũng phải cẩn thận một chút đấy, nếu có chuyện gì thì phải kêu lên một tiếng, anh có thể nghe thấy.”
“Em biết rồi.”
Hàn Lộ phất phất tay, không hề lưu luyến chút nào quay đầu tiếp tục tìm hải sản.