Tốt nhất là vẫn cứ dựa theo phương thức nuôi dưỡng của tộc Bạch Hổ để nuôi dạy mấy đứa bé này đi, nhìn Dương Sí cùng với Đại Sơn Đại Hà bọn họ mà xem, bọn họ lớn lên cũng không tệ mà.
Đại Hà đi theo Hàn Lộ và Dương Sí ra đến tận cửa sơn động, anh ta cảm kích Hàn Lộ đến nỗi thiếu chút nữa đã quỳ xuống trước mặt cô. Hàn Lộ không thể chống đỡ nổi chỉ có thể đẩy bạn trai đi ra che chắn trước mặt mình.
Dương Sí nghiêm mặt, Đại Hà liền không dám quỳ trên mặt đất nữa, hai mắt anh ta đẫm lệ, trông thực sự rất đáng thương.
“Được rồi, đã cảm ơn thì cũng cảm ơn rồi, anh mau trở về chăm sóc mấy mẹ con Tiểu Bạch đi.”
Đại Hà há to miệng, định nói thêm nhưng cuối cùng lại không thể nói thêm được điều gì, anh vừa định quay người lại thì nghe thấy Hàn Lộ ở phía đằng sau đang gọi anh ta lại.
“Anh…”
Hàn Lộ vừa nghĩ đến thể chất nhu nhược yếu đuối kia của Tiểu Bạch, vẫn cố gắng tranh thủ nói thêm.
“Anh cố gắng không cho Tiểu Bạch ăn mấy thứ đồ quá lạnh nhé. Nếu như không thể nhóm lửa thì anh có thể ngậm ở trong miệng cho ấm đã rồi lại đút cho cô ấy ăn. Mấy đứa nhỏ cũng cố gắng không cho bọn chúng uống nước quá lạnh, chỉ bú sữa thôi là được rồi.”
Đại Hà: “…”
Dương Sí: “…”
Hai người cùng đồng thời nghĩ đến cảnh mình ngậm nước trong miệng rồi đút nước cho người trong lòng, lập tức vành tai nóng bừng lên. Đại Hà cũng quên trả lời, quay đầu liền chạy ngược vào bên trong sơn động.
Trên mặt Hàn Lộ hiện ra mấy phần xấu hổ, mình nói như vậy có vẻ cũng hơi trắng trợn quá thì phải. Dù sao thì bạn trai vẫn đang đứng ở chỗ này, nếu nói những lời như vậy xem ra cũng không tốt lắm.
“A…Sí?”
Dương Sí ánh mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào môi bạn gái mình cả nửa ngày nhưng lại không có động tĩnh gì. Anh có thể nhìn thấy được bạn gái mình lúc này đang rất mệt mỏi.
“Hôm nay muộn qua rồi, hay là chúng ta về sơn động ngủ một đêm cái đã rồi sáng hôm sau trở về đảo có được không?”
“Sáng mai à? Tiểu Tuyết bây giờ vẫn đang còn ở trên đảo. Trước khi em qua bên này đã dập tắt lửa rồi, nếu đến đêm trời trở lạnh hơn nữa thì sao? Em vẫn nên quay về thì hơn, ngày mai em lại đi tìm anh.”
Ý tứ này của cô chính là muốn trở về ngay bây giờ, hơn nữa còn không có ý định dẫn anh đi cùng.
Trong lòng Dương Sí lúc này thật sự là vừa chua vừa chát, thật sự không muốn thừa nhận rằng trong lòng bạn gái mình, vị trí của mình vậy mà vẫn còn xếp sau con hổ con.
Hừ, muốn đi thì đi cùng nhau.
Hàn Lộ thấy anh kiên trì như vậy thì cũng không lên tiếng ngăn cản anh nữa, dù sao thì anh ở lại trên đảo cũng không phải chỉ một hay hai đêm. Cô để anh tuỳ ý kéo mình đến chỗ mẹ anh nói một tiếng rồi hai người cùng nhau xuống núi.
Lúc trở về người phụ trách chống bè trúc vẫn là anh như trước, nhưng tấm da thú lớn kia đã dùng để đắp cho mấy đứa trẻ nhà Tiểu Bạch rồi, vậy nên cô cảm thấy lạnh vô cùng.
Thấy bốn phía xung quanh lúc này là biển cả không hề có người ngoài, Hàn Lộ đánh bạo từ phía sau lưng ôm chầm lấy eo bạn trai, áp sát vào trên người anh.
Quả thực là ấm áp đến mức phải thở hắt ra một hơi.
Ông trời đối với mấy người đàn ông nơi đây quả thật đúng là hậu đãi, trời bên ngoài lạnh đến như vậy mà những người này lồng ngực để trần còn có thể nóng như một cái bếp lò, vừa mới dán lên liền không muốn buông ra, đó là một loại cảm giác vừa ấm áp vừa làm người ta phải an tâm.
Hàn Lộ thoả mãn cọ xát, hai cánh tay lại càng ôm chặt hơn.
Sắc mặt Dương Sí lúc đỏ lúc trắng, thật sự khó có thể chịu đựng được. Anh thật sự muốn ném cây sào trúc trong tay ngay lập tức rồi quay người lại ôm chầm người ở đằng sau lưng vào lòng và âu yếm một trận.
Đáng tiếc anh còn phải cầm chặt cái cây sào trúc này nên không thể xuất thủ được.
Ôi chao…cái sào trúc chết tiệt này!