Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 291 - Chương 291. Bình An 2

Chương 291. Bình an 2 Chương 291. Bình an 2

Tuy nhiên tiếng khóc của nó chỉ giống như tiếng khóc của một con mèo con yếu ớt, đáng thương vô cùng.

Cứu mạng quan trọng hơn, làm sao có thể quan tâm được đây là nước nóng hay nước lạnh. Hàn Lộ quyết tâm đút cho nó thêm một ít nước giao châu nữa, lúc này mới bưng quả dừa đi tới trước mặt ba đứa bé khác.

Dương Sí đi phía sau lưng cô, theo hướng dẫn của cô mở miệng của mấy đứa bé ra để cô lấy nước giao châu đút vào miệng, rất nhanh hơn nửa quả dừa đựng nước giao châu đã được mấy đứa trẻ uống hết.

Sau khi mấy đứa trẻ uống xong nước giao châu, sắc mặt của bọn chúng đã được cải thiện theo một tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Hơi thở cũng dần dần trở nên ổn định hơn. Mấy người đi theo thấy như vậy cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Lộ vừa xoa tay xoa chân cho mấy đứa bé vừa hỏi Đại Hà.

“Con hổ của nhà hai người đâu rồi, để cho nó vào đây nằm ở trên đống cỏ khô rồi để cho bọn trẻ nằm ở trong lòng nó, như vậy rồi thì đắp thêm tấm da thú bên trên nữa là được rồi.”

Bây giờ vấn đề chủ yếu của bọn trẻ chính là giữ ấm, còn vấn đề ăn uống thì không cần phải quan tâm. Ở trong tộc Bạch Hổ này một năm bốn mùa chưa có lúc nào nguồn sữa hổ bị đứt đoạn, mọi người ở trong tộc lớn lên ngoại trừ sữa mẹ còn nhờ vào nguồn sữa hổ này.

Hàn Lộ không tìm hiểu quá sâu về cuộc sống của Đại Hà và Tiểu Bạch, theo thói quen cô cho rằng nhà bọn họ cũng có một con hổ. Kết quả là sau khi nghe thấy câu hỏi của cô thì trên khuôn mặt của Đại Hà lập tức lộ ra mấy phần bối rối.

“Tôi, tôi, trong nhà tôi không có con hổ nào hết.”

Trong tộc Bạch Hổ, có ba loại người không có nuôi hổ trong nhà.

Thứ nhất là trong nhà không có người phụ nữ, thứ hai là con hổ đã chết và thứ ba là người phụ nữ trong nhà là người ngoại tộc.

Nhìn thấy sự bối rối trên gương mặt của Đại Hà, nghĩ đến có lẽ là khả năng cuối cùng. Hàn Lộ đột nhiên có chút tò mò không biết là Tiểu Bạch đến từ tộc nào, nhưng đây không phải là thời điểm tốt để hỏi về điều đó. Cô suy nghĩ một chút rồi nói:

“Không có thì thôi vậy. A Sí, lại phải phiền anh đi thêm một chuyến rồi. Anh đi mượn mẹ của Tiểu Tuyết qua đây ở mấy ngày, chăm sóc mấy đứa trẻ cho tốt cái đã rồi trả lại. Trời lạnh như vậy, bọn họ lại không chịu nhóm lửa, nếu như không có con hổ ở đây hỗ trợ ủ ấm thì mấy đứa trẻ này không chịu nổi đâu.”

“Được, anh đi ngay bây giờ đây.”

Dương Sí nói xong lập tức đi ngay, thái độ vô cùng nghe lời.

Hàn Lộ giống như một bà mẹ già phải chăm sóc cho một bầy con mọn là bốn đứa trẻ sơ sinh, thỉnh thoảng còn phải tranh thủ liếc mắt qua xem tình trạng của Tiểu Bạch như thế nào, mãi cho đến khi Dương Sí mượn con hổ trở về đây mới xem như có thể rảnh tay ra một chút được.

Anh không chỉ dẫn về một con hổ mà còn dẫn theo hai người phụ nữ bình thường cũng hay tiếp xúc qua lại với Tiểu Bạch. Có hai cô ấy hỗ trợ, vũng máu ở trên giường kia cuối cùng cũng được dọn dẹp xử lý sạch sẽ.

Mấy đứa trẻ cũng được đặt ở trên bụng của con hổ.

Con hổ mẹ trước đó hẳn đã từng ủ ấm mấy đứa bé như thế này rồi nên cũng rất có kinh nghiệm, nó tự nhiên vòng qua người vào bảo vệ bốn đứa bé trong vòng tay mình. Bộ lông ấm áp của nó đã che chắn cho mấy đứa trẻ khỏi phần lớn giá lạnh.

Lại che thêm một tấm da thú nữa, vậy là đã đủ rồi.

Giày vò đến tận bây giờ, Hàn Lộ cũng đã coi như là tận tâm tận lực, chỉ cần Tiểu Bạch cố gắng bồi bổ để bổ sung khí huyết thì không bao lâu nữa sẽ trở lại giống như trước đây. Còn mấy đứa trẻ bên kia thì càng không cần phải lo lắng, mấy kiến thức nuôi dạy trẻ hời hợt của thời hiện đại hoàn toàn không thể áp dụng được cho những đứa bé của tộc Bạch Hổ này.

Bình Luận (0)
Comment