Vào lúc này, không có gì hữu ích hơn là đút cho cô ấy ăn một viên giao châu.
Hàn Lộ lấy hai viên giao châu mà cô mang theo ra, trong lòng cảm thấy thật là may mắn, may mà cô mang theo hai viên. Cô lấy ra một viên rồi ngồi xổm ở trước mặt Tiểu Bạch, đút viên giao châu vào miệng cô ấy.
Viên giao châu không có tác dụng thần kỳ như cải tử hoàn sinh, nhưng có thể giúp cho cô ấy ngừng chảy máu.
Tiểu Bạch lúc này vẫn còn có ý thức, sau khi nhìn rõ người đang ngồi ở trước mặt mình chính là Hàn Lộ, đôi mắt đờ đẫn của cô ấy lập tức sáng rực lên, nhưng miệng lại không thể thốt ra dù chỉ nửa lời, thế là cô ấy chỉ có thể cố gắng giơ tay lên chỉ vào hướng góc giường.
Bốn đứa bé của cô ấy được đặt ở trong đó.
Hàn Lộ trong lòng cảm thấy cực kỳ chua xót, vội vàng đi qua đó kiểm tra xem thử thế nào. Bốn đứa trẻ vừa mới sinh ra, dinh dưỡng không đủ lại còn yếu ớt, hơn nữa bởi vì là sinh bốn nên sau khi sinh ra khó tránh khỏi việc khó khăn hơn so với những đứa trẻ khác, cộng thêm thời tiết đột nhiên chuyển lạnh nữa, ông trời thật sự là không chừa đường sống cho con người.
Bốn đứa trẻ nho nhỏ chỉ được che phủ bởi một lớp da thú, khuôn mặt xanh tím, gần như không còn dấu vết của sự sống.
Thế này thì chắc chắn chúng nó không thể sống sót qua được đêm nay.
Hàn Lộ vội vàng ôm lấy đứa bé có hơi thở yếu ớt nhất, đem tấm da thú vẫn còn hơi ấm trên người mình giật xuống trùm lên thân của đứa bé kia.
“A Sí, nhanh lấy nước tới đây!”
Dương Sí đang đứng ở sau lưng cô nghe thấy lập tức ừ một tiếng rồi xoay người nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nghe thấy tên của Dương Sí, Đại Hà lúc này mới định thần lại ngước mắt lên nhìn Hàn Lộ. Đôi mắt vốn thuần phác bây giờ trong mắt tràn đầy tơ máu, trông cực kỳ kinh khủng, khiến cho Hàn Lộ vừa nhìn vào đã giật nảy mình.
Nhìn anh ta như vậy hẳn là đã bị tình trạng rong huyết của Tiểu Bạch doạ cho sợ hãi, cảm thấy đau lòng đến suy sụp. Hàn Lộ không quan tâm đến việc sợ hãi nữa, cô ôm đứa trẻ trong tay bước đến trước mặt anh ta, giao cho anh ta.
“Anh mau đặt Tiểu Bạch nằm xuống đi, tôi đã cho cô ấy uống thuốc rồi, mặc dù không thể ngay lập tức chữa khỏi được nhưng mà đã cầm máu được rồi. Bây giờ cái khó khăn nhất chính là cứu mấy đứa trẻ của anh kia. Lúc này trời đang lạnh lắm, một mình tôi không thể ủ ấm hết cho tất cả bọn chúng được. Thân thể đàn ông các anh ấm hơn, mau giúp tôi ôm đứa bé này để ủ ấm cho nó.”
Đại Hà nghe Tiểu Bạch đã được cho uống thuốc và máu đã ngừng chảy, ánh mắt anh ta lộ vẻ không tin nổi, cúi đầu nhấc tấm da thú kia xem đi xem lại, xác nhận là thật sự không còn chảy máu nữa, lập tức cảm thấy trái tim mình dường như đã được sống lại, chỉ trong nháy mắt nước mắt trào ra ngoài.
Anh ta vội vàng cẩn thận đặt Tiểu Bạch nằm xuống rồi quay lại nhìn đứa trẻ nho nhỏ đã được đưa đến trước mặt, không khỏi ngẩn ra.
Hàn Lộ trước đây cũng chưa từng bế trẻ con nhưng cô đã ôm con hổ nhỏ rất nhiều lần nên cũng có một ít kinh nghiệm. Sau một hồi hướng dẫn, Đại Hà đã biết cách ôm đứa bé nho nhỏ trong vòng tay thì Dương Sí cũng chạy vào sơn động với một quả dừa trên tay.
“Chừng này nước đã đủ chưa?”
Hơn một nửa quả dừa là nước, đương nhiên là đủ. Hàn Lộ còn cho rằng nước quá nhiều nên đổ ra một ít rửa sạch hai mảnh lá cây rồi mới ném viên giao châu vào bên trong.
Viên giao châu gặp nước lập tức tan ra, sau khi nhẹ nhàng lắc lư mấy lần thì trong nước không còn nhìn thấy bóng dáng của nó nữa. Ngược lại bên trong nước trong suốt có thêm một chút sắc màu óng ánh.
Hàn Lộ cuốn một chiếc lá, múc một ít nước rồi đút cho đứa bé con ở trong vòng tay của Đại Hà. Ngay sau khi nước giao châu lạnh buốt vừa vào trong miệng, đứa bé con lập tức khóc toáng lên.