Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 289 - Chương 289. Rong Huyết 3

Chương 289. Rong huyết 3 Chương 289. Rong huyết 3

“Em cũng định đi à? Bên ngoài trời lạnh như vậy, anh giúp em mang sang đó là được rồi mà.”

Lúc này ở bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, Dương Sí làm sao có thể đành lòng trơ mắt nhìn bạn gái mình phải chịu lạnh.

“Không sao đâu mà, em không có sợ lạnh như anh tưởng tượng đâu.”

Hàn Lộ tiện tay lấy một tấm da thú to đã rửa sạch quấn quanh người, sau đó tắt lửa rồi mở cửa. Bình thường tộc Giao Nhân quanh năm sống ở dưới nước, hơn nữa lại ở gần sông băng. Ban đầu môi trường ở nơi đó cực kỳ lạnh, nhưng tộc Giao Nhân có giao tiêu làm quần áo nên cho đến bây giờ vẫn chưa bao giờ sợ lạnh.

Hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, bởi vì không khí lạnh tới quá đột ngột, cô chưa kịp chuẩn bị nên vẫn mang chiếc áo ngắn tay trước đó thường hay mặc nên mới bị lạnh mà thôi. Tuy nhiên, sau khi cô đã trùm lớp da thú lên liền cảm thấy ấm áp.

Vợ chồng Đại Sơn nhìn thấy Hàn Lộ bước ra ngoài, lập tức trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng, không còn dám trì hoãn thời gian thêm nữa, bốn người nhanh chóng bước lên bè trúc rời khỏi đảo.

Bối Bối lúc này vẫn đang ra ngoài kiếm ăn nên không cần phải để ý, còn Tiểu Tuyết cũng đang ngủ, cũng không cần gọi nó, cứ để nó ở lại trên đảo nhỏ.

Sau khi lên bè trúc Hàn Lộ mới phát hiện A Mạn đang chống cây sào trúc với đôi tay run cầm cập. Mặc dù cô ấy cũng đang quấn một lớp da thú thật dày nhưng chiếc bè trúc ở dưới chân lại cực kỳ lạnh. Đặc biển nước biển thỉnh thoảng sẽ tràn qua lòng bàn chân, lại bị gió biển thổi tới, cảm giác này người bình thường tuyệt đối sẽ rất khó để có thể chịu đựng được.

Người ta thường nói, lạnh từ dưới chân lạnh lên. Một khi bàn chân bị lạnh thì cơ thể cũng sẽ bị ảnh hưởng theo. Hàn Lộ sợ A Mạn sinh bệnh nên đảm nhận công việc chống bè trúc, tuy nhiên cô mới làm một chút thì đã bị người đàn ông ở phía sau giành lấy.

“Em đứng phía sau lưng anh đi.”

Người đàn ông này tuy rằng ít nói, nhưng sự quan tâm lại nhiều.

Hàn Lộ hiểu ý của anh tại sao lại bảo cô đứng ở phía sau lưng anh, chính là để che chắn gió cho mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng cười khẽ rồi bước đến phía sau lưng của anh.

Sức lực của Dương Sí rất lớn, bè trúc sau khi được anh chèo chống cũng đi nhanh hơn, chỉ đi tầm mười phút là đã cập bờ. A Mạn đã bị lạnh đến mức không thể chịu nổi nữa, được Đại Sơn cõng lên trên lưng rồi vội vội vàng vàng lên núi.

Nhiệm vụ của vợ chồng bọn họ đã hoàn thành, hiện tại họ phải nhanh chóng trở lại sơn động của mình để sưởi ấm.

Hàn Lộ xuống bè sau hai người bọn họ, khi cô còn chưa kịp đứng vững gót chân thì đã bị người ôm ngang lên. Cô sợ tới mức phải nhanh chóng ôm lấy cổ Dương Sí.

“Anh làm gì thế?”

“Anh bế em lên như thế này thì sẽ đi nhanh hơn một chút.”

Dương Sí lời lẽ thẳng thắn đường đường chính chính trả lời.

Hàn Lộ không còn lời gì để nói, quả thật cô đi đường rất chậm, hơn nữa bốn đứa trẻ sơ sinh vẫn đang chờ giao châu cô mang đến để cứu mạng. Hơn nữa được người ôm với tư thế công chúa như thế này, cảm giác thực sự không tệ.

Dáng vẻ Dương Sí ôm cô quả thực vô cùng thoải mái, làm người ta có cảm giác đặc biệt an toàn.

“Như vậy thì anh mệt chết thôi…”

Dương Sí mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhanh chân sải bước đi tới, cũng không hề trả lời lại câu nói của cô. Tuy nhiên khoé miệng anh vẫn luôn nhếch lên nở nụ cười, mãi cho đến trước cửa sơn động của Đại Hà thì nụ cười đó mới thu lại.

Trong sơn động truyền ra tiếng khóc không lớn, nỉ non tỉ tê khiến cho lòng người cảm thấy chua xót.

Từ trong sơn động đại vu và mấy người phụ nữ lớn tuổi bước ra, tất cả đều mang thần sắc bi thương, trong mắt ngậm đầy nước mắt, rõ ràng là bên trong đã xảy ra chuyện gì đó chẳng lành.

Đại vu thở dài một hơi rồi nói: “Thực xin lỗi, làm phiền cô. Bốn đứa trẻ kia, làm ơn …”

Hàn Lộ sững sờ, đại vu nói những lời này tức là, bốn đứa trẻ còn có thể cứu được, nhưng bộ dáng của các bà ấy lại có ý gì đây?

Cô khẽ gật đầu rồi lập tức chạy vào bên trong sơn động.

Thứ đầu tiên đập vào mặt chính là mùi máu tươi nồng nặc đến mức ngạt thở, làm cho tâm tình cô trở nên ngột ngạt không thể giải thích được. Tiếng khóc vẫn còn tiếp tục, Hàn Lộ nhìn vào và thấy được người bên trong.

Tiểu Bạch vừa mới sinh xong, khuôn mặt trắng bệch không còn một chút máu, mềm nhũn dựa vào trong lòng Đại Hà, trên khuôn mặt cô ấy tràn đầy nước mắt. Hai chân cô ấy không ngừng run rẩy, từ phía trong tấm da thú đắp ở trên người từng dòng từng dòng máu tươi liên tục trào ra.

Hơi thở của Hàn Lộ lập tức cứng lại, Tiểu Bạch bị rong huyết!

Bình Luận (0)
Comment