Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 288 - Chương 288. Rong Huyết 2

Chương 288. Rong huyết 2 Chương 288. Rong huyết 2

“Đương nhiên là không phải rồi. Nếu như tất cả mọi người đều có thể hướng về thần thú nói lời thề nguyện, khi đó chỉ sợ thần thú sẽ bị phiền chết.”

Dương Sí không nhịn được cười, anh ném thanh gỗ nhỏ kia sang một bên rồi chen đến ngồi xuống ở bên cạnh Hàn Lộ. Sau đó anh liền giải thích cặn kẽ cho cô nghe.

Ban đầu, khái niệm cặp đôi hợp thì tụ không hợp thì tán đã có từ rất lâu rồi. Trong bộ tộc Bạch Hổ có rất nhiều người, khi thấy thuận mắt thì cùng nhau chung sống trong một sơn động, đến lúc không vui vẻ với nhau nữa hay thuận mắt một người khác thì lại tách ra. Mấy cặp đôi tạm thời kiểu như vậy đương nhiên không có khả năng hướng về thú thần nói lời thề nguyện. Chỉ có những người thực sự nguyện ý ở bên đối phương suốt đời suốt kiếp mới có thể hướng về thú thần để thề nguyện.

Cũng giống như Đại Hà và Tiểu Bạch.

Nghĩ đến Đại Hà và Tiểu Bạch, động tác trên tay Hàn Lộ đột nhiên dừng phắt lại. Từ lúc cô đưa cá đến nay cũng đã gần nửa tháng, cũng chưa từng nghe thấy tin tức truyền đến rằng trong tộc Bạch Hổ có ai mà một lần sinh nhiều con.

Với cái miệng kia của Hợp Khương, mỗi một việc cho dù to lớn hay bé cỏn con xảy ra ở trong bộ tộc Bạch Hổ cũng đều sẽ nói lại với cô, vậy nên không thể nào là không có động tĩnh như vậy. Hàn Lộ cảm thấy tò mò, liền túm lấy người đang ngồi ở bên cạnh hỏi thăm.

“Lần trước không phải Đại Hà nói rằng Tiểu Bạch sắp sinh rồi à? Tại sao lâu vậy mà không nghe thấy tin tức gì hết thế?”

“Đại Hà sao?”

Dương Sí lập tức sững sờ, sắc mặt có chút ngưng trọng.

“Cô ấy vẫn chưa sinh, lúc này cũng đã quá nhiều ngày so với ngày mà đại vu dự đoán rồi. Đại Hà lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được, cũng không dám đi ra ngoài săn bắn, cứ ở trong sơn động chăm sóc cho Tiểu Bạch.”

“Đại Hà anh ấy….thật đúng là một người đàn ông tốt.”

Hàn Lộ không khỏi cảm thán một tiếng.

Dương Sí ở bên cạnh ngay lập tức nổi cơn ghen.

“Còn anh thì sao?”

“Anh à?”

Hàn Lộ véo mặt anh hai cái, đang muốn trêu anh vài câu thì đột nhiên cô nghe thấy mấy giọng nói gấp gáp vang lên. Có người thì gọi Dương Sí, lại có người thì đang gọi tên mình.

“Là Đại Sơn đến, để anh đi ra ngoài xem một chút, em ở trong này đừng có đi ra nữa.”

Dương Sí nói xong liền mở cửa bước ra ngoài.

Hàn Lộ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của anh, không đi ra ngoài, nhưng cô đến bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Cô thấy người tới không chỉ có Đại Sơn mà còn có A Mạn nữa.

Cũng đúng thôi, lúc này trời lạnh như vậy, nếu muốn đến đây nhất định phải chống bè trúc tới, người một nhà với Đại Sơn không phải chính là A Mạn đấy sao.

Thấy khuôn mặt của hai người có vẻ vội vàng gấp gáp, phảng phất như đang có chuyện nghiêm trọng gì đó xảy ra, Đại Sơn còn dùng tay chỉ về hướng cô nữa.

Loáng thoáng cô còn nghe anh ấy nhắc đến tên của Tiểu Bạch và Đại Hà.

Hàn Lộ nhìn thấy Dương Sí lắc đầu, nhanh chóng xoay người lại rồi bước trở về. Còn lại Đại Sơn và A Mạn không hề rời đi mà vẫn đứng ở chỗ đó nhìn vào trong.

“Tại sao anh không gọi họ vào trong này, ở bên ngoài lạnh lắm.”

“Không cần đâu, họ đang chuẩn bị quay về nhanh thôi. Anh cũng cần phải trở về bên đó một chuyến đã. Còn thì…”

Dương Sí vò đầu bứt tai không biết làm cách nào để mở miệng. Hàn Lộ nghĩ đến một ít thông tin rải rác mà cô mới vừa nghe được, đột nhiên cô nghĩ thông suốt:

“Có phải là muốn xin giao châu không?”

“Đúng vậy…”

Sau khi thừa nhận rồi thì mọi việc phía sau càng dễ nói hơn.

Dương Sí nhanh chóng giải thích với cô: “Hai người Đại Sơn là theo lệnh của đại vu xuống núi, muốn đến nhờ em giúp đỡ. Tiểu Bạch mới vừa sinh con, hơn nữa còn là sinh một lần bốn đứa trẻ. Người lớn thì không sao rồi, nhưng mà bốn đứa trẻ mới sinh thì nghe Đại Sơn nói là đang tím tái hết cả, gần như sắp tắt thở rồi. Mấy viên thuốc của đại vu thì lại không thích hợp cho bọn nhỏ dùng, cho nên đại vu mới bảo mấy người Đại Sơn đến đây để nhờ em giúp đỡ. Nhưng mà em cũng có thể không cần phải đi đâu.”

Nói là cầu Hàn Lộ ra tay giúp đỡ, kỳ thật cũng chính là muốn Hàn Lộ mang giao châu ra. Chỉ là người ngoài không biết rõ thực hư sự tình bên trong nên đại vu cũng không muốn nói quá rõ ràng.

Gặp phải những chuyện có liên quan đến mạng người như vậy, Hàn Lộ đều không hề do dự dù chỉ một chút, cô lập tức lấy ra hai viên giao châu. Thực tế là đối với bốn đứa trẻ sơ sinh thì chỉ cần dùng một viên hoà nước đút cho uống là được rồi, cô cầm theo hai viên chẳng qua chỉ là để đề phòng lỡ như có biến cố gì đó xảy ra mà thôi.

“Đi thôi.”

Dương Sí: ???

Bình Luận (0)
Comment