Chỉ là một lớp mỏng manh như vậy nhưng lại có thể sánh ngang với chăn điện ở thời hiện đại, chỉ mới đắp lên người một lát là cơ thể đã ấm lên nhanh chóng.
Những thứ này ngoại trừ những người thân cận của Hàn Lộ, còn lại cô cũng không hề đưa thêm cho ai khác.
Thời tiết bên ngoài càng ngày càng lạnh, tuyết rơi càng lúc càng lớn hơn.
Ở thời hiện đại, ở những vùng ven biển rất ít khi có tuyết rơi. Nhưng ở nơi này, tuyết lông ngỗng nói đến là đến. Hàn Lộ thật sự rất bội phục con người ở thời đại này, tuyết rơi dày như vậy nhưng vẫn có thể đi đi lại lại trong tuyết chỉ với một bàn chân trần.
Cô chỉ nhìn thôi mà đã cảm thấy lạnh đến không chịu nổi rồi. Cô cũng có lòng muốn làm một đôi giày da hươu cho bạn trai mình, nhưng suy nghĩ một chút rồi cũng từ bỏ ý định đó.
A Sí từ nhỏ đến lớn đã quen như thế rồi, anh cũng không hề sợ lạnh. Cô cần gì phải vẽ vời thêm việc làm giày gì đó nữa chứ. Nếu như có thời gian rảnh kia còn không bằng đan cho anh thêm hai cái quần để anh mặc bên trong váy da thú của anh.
Chính là lúc đang làm, người mà cô vừa nhắc cũng đã đến.
Tiếng bước chân quen thuộc kia vừa nghe đã biết người đến là anh. Hàn Lộ đang muốn cười gọi tên anh, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy hai mắt anh đỏ hoe.
Người đàn ông không dễ rơi lệ, từ khi cô đến nơi này, đây vẫn là lần đầu tiên Hàn Lộ nhìn thấy bộ dáng anh như vậy.
“Có chuyện gì thế?”
Cô vừa mới hỏi xong, người đã bị rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Đều tại anh…”
Giọng nói khàn khàn cho thấy tâm tình của chủ nhân nó cực kỳ không tốt.
Hàn Lộ không hiểu gì hết, nhưng cô vẫn vòng tay ôm lấy anh.
“Có phải trên núi đã xảy ra chuyện gì không?”
“Ừm…”
Trầm mặc rất lâu, Dương Sí mới buông lỏng hai tay ra ngẩng đầu lên.
“Chú Thương A Bá đã chết rồi.”
Hàn Lộ sửng sốt, cô ở chung với A Sí mấy tháng nay, một vài thông tin cơ bản của anh cô cũng biết được. Nghe anh nhắc đến chú Thương A Bá, trong đầu cô ngay lập tức nhảy ra mấy tin tức về người đàn ông này.
Đó là một người đàn ông lớn tuổi sống một mình, từ nhỏ đã đặc biệt chiếu cố cho A Sí. Cha của A Sí hoàn toàn không để ý đến anh, bản lĩnh săn bắn của anh tất cả đều do chú Thương A Bá dạy. Có thể nói ở trong lòng A Sí, vị trí của chú Thương A Bá còn quan trọng hơn cả cha của anh.
Mấy lần trước cô lên núi cũng đã gặp được người đàn ông kia, người đó rất gầy nhưng tinh thần rất tốt, đối đãi với người khác cũng rất hiền lành.
Nhưng tại sao ông ấy đột nhiên lại chết?
“Ông ấy…chết như thế nào?”
Trong lòng Hàn Lộ mơ hồ có một vài phỏng đoán.
Dương Sí lại đem cô ôm chặt thêm một chút, thở dài một tiếng.
“Là bị đông cứng mà chết. Những tấm da thú anh đưa đến cho ông ấy đều bị ông ấy cầm đi cho người khác, còn mình thì chỉ để lại hai tấm thôi. Tối hôm qua trời quá lạnh, đại khái là ông ấy nhớ rằng hoạt động một chút thì có thể làm nóng người, kết quả là giẫm lên băng nên ngã xuống ngất xỉu, thế rồi cứ như vậy bị đông cứng mà chết đi.”
Hàn Lộ an ủi vỗ vỗ vào tay anh rồi nói: “Đây là việc ngoài ý muốn mà, ai cũng không thể đoán trước được sự việc như thế sẽ xảy ra cả.”
“Không…Có thể, đều tại anh hết…”
Nói không đầu không đuôi, Hàn Lộ nghe anh nói như thế cứ như đi vào trong sương mù. Loại chuyện ngoài ý muốn này làm sao có thể đoán trước được chứ, có trách cũng không thể trách anh được.
Dương Sí cười khổ, cũng không dám nói quá chi tiết, sợ dọa đến cô.
Một đời này anh được sống lại nên đương nhiên cũng biết được rất nhiều chuyện. Anh cũng luôn luôn tìm cách để tránh khỏi những chuyện không tốt đã xảy ra ở đời trước kia.
Giống như là trường hợp của Tiểu Bạch, ở kiếp trước bởi vì trong tộc đồ ăn thiếu tốn, tất cả mọi người phải không quản ngày đêm đi ra ngoài tìm kiếm thức ăn. Đại Hà cũng phải theo đội ngũ đi ra ngoài, cứ mười ngày có một ngày ở nhà chăm sóc cô ấy đã là không tệ rồi.
Đại Hà không có ở nhà, rất nhiều chuyện đều phải do cô ấy tự lực gánh vác. Ở kiếp trước ngay lúc cô ấy sắp sinh, cô ấy đi ra bờ sông uống nước, không may bị trượt chân ngã xuống sông. Đến lúc vớt lên được thì đã không còn thở nữa rồi. Bốn đứa bé ở trong bụng kia đương nhiên cũng không thể sống được.
Sau khi Đại Hà biết được tin tức của Tiểu Bạch và mấy đứa con của mình liền phát điên, về sau mọi người luôn nhìn thấy anh ta ôm cái cây lớn ở trước cửa sơn động gọi Tiểu Bạch. Một nhà đang yên đang lành như vậy thế mà một người chết một người bị điên. Thực sự vô cùng thê lương.
Cho nên kiếp này từ sau khi anh sống lại đã nghĩ biện pháp để cải thiện cuộc sống của bộ tộc mình, động viên tộc trưởng di chuyển chỗ ở đến vùng đất rời xa chỗ sẽ xảy ra cháy rừng. Cộng thêm sự giúp đỡ của bạn gái, trong tộc không còn bị nạn đói đe dọa nữa.
Tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.