Đại Hà ở lại bên cạnh chăm sóc Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng không bị ngã xuống sông. Bốn đứa trẻ cũng được bình an sinh ra.
Anh cho rằng mình có thể làm được, thay đổi lại vận mệnh bất hạnh của tất cả mọi người.
Ở kiếp trước, chú Thương A Bá bị rắn độc cắn chết khi tranh đoạt địa bàn với tộc Minh Xà. Ở kiếp này không có tộc Minh Xà ở bên cạnh nữa, anh cho rằng chú Thương A Bá có thể tiếp tục hưởng thụ một cuộc sống tốt đẹp rồi.
Thế nhưng chú Thương A Bá vẫn chết.
Trong lòng Dương Sí vô cùng khổ sở, nhất thời cũng không biết tìm ai để nói chuyện, liền trực tiếp lên bè trúc đi tới chỗ này.
Sau khi ôm bạn gái, trong lòng anh mới bình tĩnh hơn một chút.
Hàn Lộ thấy anh đau lòng đến như vậy, cô vội vàng tìm lời an ủi anh.
“A Sí, anh cũng đừng quá khổ sở như vậy nữa. Chú Thương A Bá tốt như vậy, cho dù là ông ấy chết thì cũng là bị thần thú triệu kiến đi, đi lên đó sẽ được trải qua những ngày tốt đẹp thực sự.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên rồi, trừ khi thú thần là một lão hồ đồ.”
“Không cho phép em nói bậy.”
Dương Sí nghiêm mặt, cảm xúc bi thương ở trong lòng cũng tiêu tán không ít.
Thú thần đại nhân ở cách xa đó cả ngàn dặm cũng hắt hơi liên tiếp, những mảnh vụn cá khô còn đang nhai ở trong miệng bị anh ta phun đầy đất.
Đại Bạch: “!!!”
Hàn Sương: “…”
Cái mà Đại Bạch không ngờ đến chính là anh ta không hề bị giáo huấn gì hết, chỉ là mấy con cá khô trước mặt bị lấy đi mà thôi.
Mà thôi!!!
Bữa ăn của anh ta! Hết rồi!
*
Hàn Sương cất mấy con cá khô xong, lúc trở về nhìn thấy bộ dáng sống không còn gì để luyến tiếc của Đại Bạch, nhất thời cô liền cười lạnh hai tiếng.
Trước đây cô đã gặp chuyện như thế này nhiều lần rồi.
Gia hỏa này sẽ tiếp tục giả bộ, tranh thủ được một chút đồng tình. Đã ở chung với nhau lâu đến như vậy rồi, làm sao mà không hiểu rõ nhau được cơ chứ.
“Đại Bạch mày ở trên đảo này phải ngoan ngoãn một chút, không được đi lục lọi thức ăn mà tao đã cất đi nghe chưa? Nếu không thì tao sẽ phạt mày sau này cũng không được ăn nữa, có nghe không?”
Đại Bạch: “…”
Ngoại trừ gật đầu ra thì nó có còn sự lựa chọn nào khác không?
Thấy nó ngoan ngoãn gật đầu, Hàn Sương hài lòng vỗ vỗ đầu của nó, lại cho nó một quả táo ngọt.
“Một lúc nữa tao quay lại, nếu thấy mày vẫn còn ngoan như vậy thì tao sẽ cho mày thêm hai con cá nữa.”
Từ trong mũi Đại Bạch hừ một tiếng, rõ ràng là không hề tin tưởng lời nói của cô. Hàn Sương vui vẻ, xem ở hình tượng của cô ở trong mắt vật nhỏ này thật đúng là một người keo kiệt.
Thực ra cô cũng rất muốn hào phóng, nhưng điều kiện lúc này lại có hạn. Bây giờ khả năng bơi lội của cô tính ra cũng chỉ tốt hơn người bình thường một chút thôi, mỗi ngày số lượng cá bắt được đương nhiên cũng không nhiều. Hơn nữa thức ăn cũng cần phải dự trữ nữa, đương nhiên cần phải ăn tiết kiệm lại một chút.
Tiểu gia hỏa ranh ma quỷ quái này cũng không biết là từ chỗ nào tới đây, miệng đã kén chọn rồi lại còn tham ăn. Cô không vứt bỏ nó đi đã là không tệ rồi.
Hừ hừ.
Hàn Sương không để ý đến Đại Bạch đang ngồi trên mặt đất kia nữa, cô sửa sang lại mái tóc, chỉ búi lên một cách đơn giản rồi bơi xuống nữa.
Hai ngày hôm nay thời tiết có chút khác thường, cực kỳ nóng, trong lòng cô luôn ẩn ẩn cảm giác bất an, chỉ có thể xuống nước bắt cá nhiều hơn một chút mới có thể yên tâm được.
Vùng biển gần bờ trước mặt hòn đảo này đại khái là do cô xuống nước bắt nhiều nên lúc này cũng không có nhiều cá lớn nữa, chỉ có một ít cá nhỏ bằng ngón tay bơi tới bơi lui mà thôi.
Bắt mấy con này về ngay cả nhét kẽ răng cho Đại Bạch cũng không đủ.
Hàn Sương chướng mắt mấy con này, cô quay đầu bơi về phía bên kia của hòn đảo. Bình thường cô rất ít khi đến đó, bởi vì phía bên đó có rất nhiều đá ngầm ở dưới nước, nếu như không cẩn thận thì rất dễ dàng bị thương.
Lúc này không quản được nhiều như vậy, cái bụng vẫn là quan trọng hơn.
Bơi được một lúc, cô phát hiện có gì đó không đúng. Mực nước biển ở bên này dường như đã giảm đi rất nhiều.
Hàn Sương suy nghĩ một chút liền hiểu được, đây là cô vừa lúc gặp được lúc thủy triều đang rút xuống. Thủy triều xuống là tốt rồi, sau khi thủy triều rút xuống bên trong bãi đá ngầm sẽ có rất nhiều cá không chạy kịp. Nếu như may mắn thì hôm nay cô sẽ bắt được rất nhiều cá rồi!
Cô đang hưng phấn chỉ tập trung tìm kiếm trong bãi đá ngầm, cũng không phát hiện ra ở ngay sau lưng cô cách đó không xa ở phía sau một khối đá ngầm lớn đang có một đôi mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm vào cô.
Đó là một con cá mập trắng nhỏ bị mù mắt, lúc trước đó đánh nhau với mấy con cá mập khác bị thương rất nặng, một đường chạy trốn tới nơi này để dưỡng thương.