Quá trình hóa hình của giao nhân sẽ được chia làm hai giai đoạn.
Đầu tiên, hai chân sẽ hợp lại thành một cái đuôi cá, sau đó từ đuôi cá lại được tách ra làm hai chân.
Quá trình này là một quá trình kéo dài đằng đẵng.
Hàn Lộ chịu đựng cơn đau đớn kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, cái đuôi cá khó khăn lắm mới hóa hình đến phần đùi. Vảy cá màu băng lam lóe ra ánh sáng yếu ớt nơi đáy biển u ám.
Thật sự rất xinh đẹp.
Chẳng qua lúc này cô không có tâm tình thưởng thức vẻ đẹp đó, tất cả sự chú ý của cô đều đổ dồn vào hai cẳng chân đang biến hóa của mình. Cảm giác lúc này vừa ngứa vừa đau, còn có từng luồng khí nóng như lửa đốt đang len lỏi khắp người cô nữa. Cảm giác nóng rực thiêu đốt khiến đầu óc cô choáng váng, những hình ảnh không ngừng hiện ra trước mắt cô, lúc thì là ông nội, lúc thì lại là A Sí, nhưng cô duỗi tay ra thì lại không bắt được.
Cô lúc này gần như quên mất là mình đang ở dưới đáy biển, là Bối Bối liên tục gọi tên cô ở trong đầu mới khiến đầu óc cô tỉnh táo lại mấy phần.
Cứ giày vò như vậy cho đến lúc mặt trời ló dạng vào ngày thứ hai, cái đuôi cá của cô cuối cùng cũng thành hình. Cô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm và nghiêm túc nhìn xem dáng vẻ của nó thế nào thì một cơn đau kịch liệt bỗng truyền đến từ chính chiếc đuôi đó.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng Hàn Lộ vẫn bị cơn đau này kích thích đến mức đầu váng mắt hoa, lại một lần nữa ngã xuống đáy biển.
Cảm giác đau đớn khi từ đuôi cá hóa lại thành đôi chân càng đau đớn hơn nhiều so với khi từ đôi chân hóa thàn đuôi cá lúc nãy. Hàn Lộ thực sự không thể nhịn được nữa, cô chỉ có thể giảm bớt đau đớn trên người bằng cách liên tục lăn lộn ma sát đuôi cá dưới đáy biển.
Chẳng bao lâu, cả một mảnh đáy biển liền trở nên đục ngầu vì chiếc đuôi cá của cô.
Trong lòng Bối Bối rất lo lắng nhưng nó cũng không có biện pháp nào, giao nhân muốn hóa hình thì chỉ có thể tự mình nỗ lực vượt qua mà thôi.
Nếu vượt qua được, đại dương mênh mông này chính là thiên hạ của cô ấy!
Lại thêm nửa ngày nữa trôi qua, Hàn Lộ đã sức cùng lực kiệt gục ngã trên giường cát. Cô đã không còn lại một chút sức lực nào để lăn lộn nữa.
Chiếc đuôi cá xinh đẹp đã biến mất hơn phân nửa, biến thành hai chân trắng nõn không tì vết. Và lúc này, đôi chân này đang không ngừng run rẩy vì đau đớn.
Hàn Lộ nằm run rẩy trong một lúc, trong đầu đột nhiên hiện ra hai sự lựa chọn mơ mơ hồ hồ, một cái là biến thành đàn ông, một người đàn ông cường tráng. Một cái khác là trở thành phụ nữ.
Lúc này, cô đau đến mức thần trí không rõ ràng, còn chưa kịp đưa ra lựa chọn thì đã chìm sâu vào hôn mê.
Bối Bối: “...”
Trước khi trưởng thành, giới tính của giao nhân vẫn còn hỗn loạn, có thể là nam, cũng có thể là nữ. Chỉ sau khi hóa hình, thực sự trưởng thành, bọn họ mới có một cơ hội để lựa chọn giới tính cho bản thân mình.
Một đời cũng chỉ có một lần cơ hội đó mà thôi.
Hàn Lộ chẳng nói là chọn nam hay nữ, ý thức của cô liền tự giác chọn giới tính tương ứng với dáng vẻ của cơ thể cô lúc này.
Trở thành một người phụ nữ.
Nhìn thấy cô đã hóa hình thành công, bộ ngực trở nên càng cao hơn và khuôn mặt càng kiều mị hơn, lúc bấy giờ Bối Bối mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may quá, vẫn là phụ nữ, cô nàng này vậy mà chưa chọn gì đã dám ngất đi, lỡ như biến thành đàn ông, cứ chờ tỉnh dậy mà khóc đi.
Bối Bối bơi đến bên cạnh Hàn Lộ trông chừng bảo vệ, chờ cô tỉnh lại.
Một mực trông chừng cho đến khi màn đêm buông xuống.
Ánh trăng sáng vằng vặc rải xuống mặt biển, những sợi giao tiêu lóng lánh ánh sáng, mí mắt Hàn Lộ khẽ giật, bỗng nhiên cô mở mắt ra.
“Bối Bối...”
“Tiểu Hàn! Cô tỉnh rồi!”
Bối Bối vui vẻ bơi vòng vòng quanh người cô.
“Tiểu Hàn! Tiểu Hàn! Cái đuôi của cô trông như thế nào a? Lúc nãy tôi vẫn chưa được nhìn rõ lắm.”
Cái đuôi?
Ồ, đúng rồi, mình đã hóa hình rồi.
Lúc này Hàn Lộ mới kịp phản ứng.
Cô khẽ nhắm mắt lại, tâm niệm vừa lóe, hai chân lập tức sát nhập lại biến thành một cái đuôi cá, nhẹ nhàng quẫy một cái. Đuôi cá màu băng lam trong cảnh đêm thế này càng tăng thêm một tia thần bí.
“Oa! Thật xinh đẹp!”
Hai mắt của Bối Bối nhìn chằm chằm vào chiếc đuôi của cô, vẻ hâm mộ hiện rõ trên mặt. Nó lắc lắc chiếc đuôi đen thùi lùi của mình với biểu cảm ghét bỏ, sau đó xích lại gần Hàn Lộ xem trái xem phải, nếu như nó có tay, e là còn muốn tự mình đến sờ hai cái.
“Cái đuôi của chị gái cô đã rất đẹp rồi, không nghĩ tới đuôi của cô càng đẹp hơn.”
Nghe thấy Bối Bối nhắc đến cái đuôi của chị mình, trong đầu Hàn Lộ lập tức hiện lên chiếc đuôi màu băng lục của chị ấy.