Đuôi của đa số người trong tộc Giao Nhân đều là màu lam đậm, ngọc bạch, ngoài ra còn có màu đen. Từ trước đến nay, trong tộc chưa từng có người nào sở hữu chiếc đuôi màu băng lục. Sau khi chị gái cô hóa hình, chị ấy chưa từng để lộ chiếc đuôi của mình trước mặt những người khác trong tộc, chỉ để lộ một lần duy nhất ở trước mặt người em gái mình và Bối Bối.
Chiếc đuôi đó thật sự rất xinh đẹp, cô nàng Hàn Lộ trước kia đã từng rất ghen tị với điều đó.
“Chiếc đuôi của chị ấy thật sự rất xinh đẹp, đúng rồi, tao hóa hình rồi, có thể giải trừ thần chú nguyền rủa cho Bảo Bảo rồi.”
Hàn Lộ bấm một cái thủ quyết, thử vận hành linh lực trong cơ thể, đồng thời niệm thuật ngữ giải chú mấy lần nhưng đều thất bại.
“Bối Bối, tao vừa hóa hình xong, vẫn chưa quen sử dụng linh lực trong cơ thể, chờ mấy ngày nữa tao luyện tập cho quen rồi sẽ giải chú cho Bảo Bảo nhé.”
“Không có gì, không có gì, chỉ là mấy ngày thôi mà.”
Hốc mắt của Bối Bối có chút ướt át, Tiểu Hàn vừa tỉnh lại đã nhớ đến mẹ của nó, như vậy là nó đã rất vui rồi.
“Đúng rồi, Tiểu Hàn, cô nhanh quay về bờ xem Tiểu Tuyết đi, hơn một ngày rồi, bên ngoài lạnh như vậy, không biết nó có bị đông lạnh đến hỏng người hay không nữa.”
Vẻ mặt của Hàn Lộ lập tức thay đổi, cô vội vàng quẫy đuôi hướng mặt biển bơi lên.
Với khoảng cách này, bình thường cô cần phải bơi từ hai đến ba phút, bây giờ đuôi cá chỉ cần khẽ động, cô gần như đã bơi đến mặt biển rồi.
Chiếc đuôi cá vừa mới xuất hiện này giống như đã theo cô từ lúc cô mới chào đời, thân mật gắn kết không gì tả nổi, cô muốn nhanh liền nhanh, muốn đến chỗ nào liền có thể đến chỗ đó.
Khi đến bãi biển, suy nghĩ của Hàn Lộ vừa động, chiếc đuôi liền biến thành hai chân, hoán đổi tự nhiên.
Khi hai bàn chân chân chính giẫm lên bờ cát, khi thân thể chân chính tắm mình dưới ánh trăng, cuối cùng Hàn Lộ cũng cảm giác được là mình đã sống lại. Toàn thân trên dưới đều lộ ra khoan khoái, dường như có được nguồn sức lực dùng mãi không hết, không khí rét lạnh ngoài kia không còn ảnh hưởng đến cô được nữa.
“Tiểu Tuyết!”
Hàn Lộ gọi liền mấy tiếng, trong căn nhà gỗ nhỏ lập tức truyền đến mấy tiếng ô ô đáp lại. Nghe có vẻ trung khí mười phần, trong lòng Hàn Lộ liền an tâm hơn một chút.
Bản thân cô bị mắc kẹt ở đáy biển hơn một ngày, hẳn là Tiểu Tuyết có thể tự mình tìm kiếm thức ăn. Cùng lắm là tiểu gia hỏa sẽ bị lạnh một chút thôi nhỉ?
Cô bước mấy bước đến trước cửa nhà, đẩy cửa ra nhìn vào bên trong, sau đó lập tức bật cười.
Tiểu gia hoả rất thông minh, biết lạnh liền trèo lên giường cuộn mình trong tấm chăn vừa mới đan. Con hổ được bao trùm bởi tấm chăn bằng giao tiêu nên sẽ không bị đông cứng.
“Đủ thông minh nha, còn biết chui vào ổ chăn nữa. Có đói bụng không?”
Hàn Lộ vừa hỏi vừa cẩn thận nhìn từng món đồ trong căn nhà một lần, kế hoạch của cô là muốn đào thải những thứ đó. Kết quả hỏi hồi lâu mà vẫn không nghe được câu trả lời, cúi đầu nhìn xuống thì thấy con hổ ngốc nhà cô đang nhìn cô đến ngây người.
“Vừa mới khen mày thông minh, sao bây giờ lại ngốc rồi? Mày có đói bụng hay không?”
Tiểu gia hỏa ngờ nghệch nhà cô ngơ ngác gật gật đầu, còn nuốt một ngụm nước miếng. Nếu nó không phải là một con hổ cái, Hàn Lộ còn nghi ngờ tiểu gia hỏa này đang nhìn cô chảy nước miếng.
Cô biết sau khi giao nhân hóa hình sẽ trở nên càng xinh đẹp và hoàn thiện hơn, nhưng cũng không đến mức khiến nó phải sững sờ như vậy chứ.
Tiểu gia hỏa ngốc nghếch này.
Hàn Lộ xoa nhẹ lên đầu nó hai cái, kìm nén ham muốn ôm nó vào lòng chà đạp một trận. Cô ra ngoài lấy hai con cá vàng lớn được treo trên cây đã sớm đông cứng bởi nhiệt độ âm độ ngoài trời.
Những thứ này đều do cô và Bối Bối ra biển bắt được vào hai ngày trước đó. Ban đầu cô định chờ Dương Sí quay lại mới lấy ra ăn. Bây giờ Tiểu Tuyết còn đang chờ ăn đây này, thôi vậy, đợi lần ra biển tiếp theo cô sẽ bắt về cho anh cũng được.
Lần sau...
Trong lòng Hàn Lộ có chút không nỡ.
Mấy ngày nữa, cô muốn theo Bối Bối ra biển tìm chị gái mình, người đàn ông đó muốn ăn cá do cô bắt hẳn là phải chờ rất rất lâu nữa mới có thể ăn được.
Ngoài ra, còn mười ngày nữa là ngày sinh của thần thú, có lẽ cô không thể tham gia cùng với anh vào ngày đó được rồi.
Chắc là anh sẽ rất tức giận nhỉ?
Hàn Lộ nhịn không được thở dài một tiếng, mang cá đã được làm sạch về nhà nổi lửa nấu cơm. Sau khi nấu canh được một hồi lâu, cô bỗng nhiên sực nhớ ra một chuyện.
Cô đã hóa hình rồi, có thể sử dụng linh lực để luyện chế công cụ!
Vừa hay rèn luyện độ thuần thục trong việc sử dụng linh lực của cô, Bảo Bảo còn đang chờ cô giải chú cho nó đấy.