Trong lòng Hàn Lộ nóng lên, chỉ hận không thể lập tức chạy xuống biển. Nhưng bận tâm đến Tiểu Tuyết còn chưa có gì ăn, cô phải để nó ăn no đã rồi mới có thể đi được.
Bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ, sau khi đổ thức ăn vào chén của Tiểu Tuyết, Hàn Lộ không thể chờ đợi được nữa mở cửa chạy ra ngoài.
Đêm nay, ánh trăng rất sáng, sợi giao tiêu trong biển lại càng nhiều, vừa vặn thích hợp để cô luyện tay.
Hàn Lộ muốn có một con dao găm từ rất lâu rồi.
Cô đứng trong nước biển, không biết tự bao giờ hai chân của cô đã biến thành đuôi cá. Chiếc đuôi vạch nhẹ một đường liền dẫn đến vô số sợi giao tiêu vọt về phía cô.
Muốn ngưng tụ chúng thành binh khí tương đối rườm rà, không chỉ phải niệm đúng chú ngữ, còn phải bảo đảm linh lực không bị gián đoạn trong quá trình thi pháp. Lúc nào cần nhiều, lúc nào cần ít, không chấp nhận xảy ra bất cứ sai sót nào.
Hàn Lộ đương nhiên đã thất bại trong mấy lần trước đó.
Chẳng qua trong lòng cô sớm đã có dự liệu, cũng không nhụt chí, thất bại thì tiếp tục rút sợi giao tiêu ra ngưng luyện lại là được, cô rất có kiên nhẫn.
Lần luyện tập này kéo dài cho đến khi mặt trăng lặn mất, lúc bấy giờ cô mới về nhà gỗ nghỉ ngơi lấy lại sức.
Sau một đêm bận rộn, Hàn Lộ chỉ ngưng luyện ra được một lưỡi dao mỏng dính, mỏng như cánh ve sầu nhưng lại vô cùng sắc bén. Lưỡi dao đó chẳng thực dụng tẹo nào, có lẽ chỉ có thể lấy ra cạo râu gì gì đó mà thôi.
*
Hàn Lộ bỗng nhiên nghĩ đến bộ râu nham nhở như chó gặm của bạn trai nhà mình, trong lòng cô chợt thấy dao động.
Nếu không thì chờ anh đi săn trở về, cô cạo râu cho anh xong rồi lại đi cũng được mà.
Cô sẽ tranh thủ luyện tập nhiều hơn trong mấy ngày này để có thể làm ra con dao găm mà bản thân vẫn hằng tâm niệm, đến lúc đó cô sẽ làm hai cái. Cô sẽ tặng cho tên ngốc đó một con dao găm. Vậy thì khi anh ra ngoài săn thú, ít nhất cũng có thêm một tầng bảo hộ.
Ở trong thời đại này, khi mà tất cả mọi người đều sử dụng mâu gỗ búa đá, nếu bạn có thể có một con dao găm sắc bén, đó tuyệt đối là một chuyện vô cùng ghê gớm.
Hi vọng tên ngốc đó có thể nể tình con dao găm này mà không giận cô quá nhiều.
Hàn Lộ nhìn lên nóc nhà, nghĩ đến mấy chuyện lung tung rối loạn và dần dần ngủ thiếp đi.
Có lẽ là vì mấy ngày gần đây đã hao phí quá nhiều tinh thần và sức lực nên giấc ngủ lần này của cô đặc biệt sâu. Mãi cho đến buổi trưa ngày hôm sau, Hàn Lộ mới chậm rãi mở mắt ra.
Hôm nay vẫn không có mặt trời như mấy ngày trước đó, hít vào một ngụm không khí ẩm ướt lạnh lẽo, lục phủ ngũ tạng của Hàn Lộ gần như đều bị đông cứng.
Hàn Lộ bây giờ lại rất thích dạng thời tiết như thế này, không khí trong lành mát lạnh, chỉ hít thở mấy cái đã khiến tinh thần thoải mái dễ chịu.
Ban ngày không có sợi giao tiêu để cô luyện tập, vì vậy cô chỉ có thể ở trên bãi biển tự liên hệ với các loại thuật chú.
Những pháp thuật như thuật ngưng băng hay thuật cầu mưa giờ đây đã chẳng thấm vào đâu, pháp thuật mà cô đang luyện đều là những pháp thuật mà chỉ sau khí hóa hình mới có thể sử dụng được.
Cái gì mà khởi phong chú, rồi tịnh thân thuật, cứ một cái nối liền một cái. Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất của cô lúc này vẫn là luyện tập giải trừ thần chú nguyền rủa cho Bảo Bảo.
Chẳng qua khẩu quyết để giải chú thật sự quá dài, cô nhất thời vẫn chưa khống chế tốt linh lực trong cơ thể của mình, chỉ có thể luyện tập thứ khác trước, chờ cô vận dụng linh lực thuần thục hơn một chút, lúc ấy cô có thể vì Bảo Bảo thử phá giải thần chú nguyền rủa trên người nó.
Trong ba ngày liên tiếp, Hàn Lộ đều ở trên đảo khổ luyện vận dụng linh lực và ngưng luyện binh khí. Và tất nhiên, cô cực khổ luyện tập như vậy cũng có thành quả. Đến buổi tối ngày thứ ba, rốt cuộc cô cũng ngưng luyện ra được một con dao găm.
Toàn thân con dao găm đó như được điêu khắc từ ngọc, trắng nhuận như sứ.
Nhìn thì có vẻ giòn nhưng thật ra rất bền chắc. Sợi giao tiêu vốn là thứ cực kỳ dẻo dai, dao găm được ngưng tụ từ hàng ngàn hàng vạn sợi giao tiêu tất nhiên sẽ không phải là hàng dỏm.
Hàn Lộ rất hài lòng đối với con dao này, cô nghĩ rằng khi bạn trai của cô lên đảo, cô sẽ tặng anh con dao này, cho anh một sự bất ngờ thật lớn.
Nào ngờ chờ đến ngày thứ năm cũng không thấy người đến.
Điều này cực kỳ khác thường.
Mỗi lần Dương Sí ra ngoài săn thú đều không ở lại bên ngoài quá ba ngày. Hơn nữa, bình thường khi anh đi săn về sẽ lập tức xuống núi đến tìm cô ngay.