“Em gái, sơn động ở nơi này đều kỳ lạ như vậy sao?”
Hàn Lộ tính toán khoảng cách, hẳn là nơi này cách nhà gỗ không còn xa.
“A Tỷ, chúng ta đi thôi, vào trong nhìn một chút, em làm đồ ăn ngon cho chị.”
Đồ ăn ngon?
Hàn Sương không hiểu gì cả, muốn ăn ngon không phải nên xuống biển sao? Nghi ngờ thì nghi ngờ, cô ấy vẫn theo em gái nhà mình bước vào căn nhà đó.
“A?”
“Oa!”
“Ủa?”
Hàn Lộ chỉ cảm thấy chị gái mình thật sự quá đáng yêu, cô ấy chưa từng thấy đồ vật được đan lát, cho nên mỗi lần thấy một thứ đều phải ngạc nhiên một lần.
Hiếm lạ suốt mấy tiếng đồng hồ đều chưa hiếm lạ đủ, Hàn Sương vẫn một mực ngồi một bên nghiên cứu cách làm mấy thứ đó.
Cô cũng không trông cậy chị gái có thể giúp mình nấu ăn, trực tiếp lấy năm quả trứng gà ra, dự định luộc lên ăn.
Chiêu đãi khách bằng món này thì có vẻ bủn xỉn quá, nhưng chị gái mình không phải là khách, Hàn Lộ cũng không sợ chị ấy ghét bỏ.
Bọn cô sẽ ăn một bữa trước, chờ khi thủy triều rút xuống, cô lại dẫn chị ấy ra biển bắt hải sản, bắt một ít hải sản tươi ngon về ăn.
Thuận tiện cũng khao Tiểu Tuyết một bữa, mấy ngày nay nó một mực ngoan ngoãn ở lại đảo trông coi nhà cửa, phải khen thưởng mới được.
Ồ, còn có con thú Đại Bạch đó nữa, cô không thấy rõ nó là chủng loại gì, nhưng thân hình nhỏ xíu xiu, không phải mèo thì chính là thỏ. Nếu là mèo, ăn cá liền thỏa mãn. Nếu là thỏ thì không biết nên cho nó ăn gì nữa.
“Chị à, con thú cưng tên Đại Bạch đó của chị thuộc chủng tộc gì vậy? Nó thường ăn cái gì?”
“Đại Bạch hả?”
Hàn Sương khẽ giật mình, lắc đầu nói: “Không biết là chủng tộc gì nữa, từ trước tới giờ chưa từng gặp. Về chuyện ăn uống, nó ăn gì cũng được, không cần để tâm nó quá. Chờ lát nữa chị xuống biển bắt mấy con cá về cho nó là được.”
Lúc trước còn giận Đại Bạch, nay đã suy xét đến chuyện xuống biển bắt cá cho nó ăn. Xem ra tên nhãi đó vẫn khá có sức nặng trong lòng chị ấy.
Nhưng chắc chắn rằng mình mới là người quan trọng nhất trong lòng chị!
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Hàn Lộ lập tức vui vẻ trở lại, có chị gái yêu thương là một cảm giác thật tuyệt. Cảm giác này không giống với cảm giác khi được ông nội yêu thương. Cô rất quý trọng khi có người thân như thế này.
Bây giờ nhóm lửa trước, luộc trứng gà!
Ơ...
Trước mắt Hàn Lộ là một mảnh mơ mơ hồ hồ, cô không thấy rõ thứ gì cả.
Cho nên, cái kẹp dùng để kẹp phân trâu ở đâu rồi? Than dùng để nhóm lửa lại ở chỗ nào?
Cô không thể không nhờ cậy chị gái giúp đỡ.
Lúc đầu Hàn Sương không biết em gái muốn làm gì, sau khi tìm thấy những thứ này nọ mà em gái yêu cầu, chỉ thấy em gái bắt đầu dùng tay chà sát một cây gậy gỗ. Xoa xoa xoa xoa, bắt đầu có khói, sau đó lại xuất hiện tia lửa!
Lửa a! Đây là lửa!
Thật là thần kỳ, lửa lại xuất hiện từ dưới tay em gái!
Từ trước đến giờ, trên đảo Giao Nhân chưa từng xảy ra hỏa hoạn, vì vậy Hàn Sương không sợ lửa. Chẳng qua, thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết như lửa bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, cô ấy vẫn cảm thấy hơi bối rối.
“Em gái à, thứ này mà em cũng dám đụng vào ư? Nghe nói là nó rất nguy hiểm.”
“Lửa đương nhiên là nguy hiểm, nhưng chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút sẽ không xảy ra sai lầm. Đúng rồi, A Tỷ, chị giúp em rửa sạch cái vỏ xà cừ đó đi, múc ít tuyết đem về, em cần dùng.”
Hàn Sương dựa theo tầm nhìn của em gái đi qua tìm, cô ấy nhanh chóng tìm được chiếc nồi xà cừ. Sau khi rửa sạch theo lời dặn của em gái, cô ấy trở lại căn nhà với chiếc nồi xà cừ chứa tuyết.
Sau khi đặt nồi lên trên bếp lửa, Hàn Lộ liền thả năm trái trứng gà vào trong nước.
Trứng luộc chín rất nhanh. Nước vừa sôi sùng sục, lại chờ thêm mấy phút rồi vớt trứng ra.
Hàn Sương lúc này đã sớm đói meo, cô ấy ngồi bên cạnh em gái chờ được ăn. Hàn Lộ rất thích loại thân mật gần gũi thế này, để cô ấy giúp đỡ vớt trứng gà ra, Hàn Lộ cầm trứng và bắt đầu lột vỏ, sau khi lột xong liền trực tiếp đặt trứng bên miệng của cô ấy.
“Ừm! Ngon quá!”
Hàn Sương rất thành thật, không cắn mà ngoạm hết vào miệng và nhai, chiếc miệng căng đầy chẳng khác gì một con hamster. Cô ấy vừa khen vừa dùng sức nuốt xuống.
Sau đó... cô ấy bị nghẹn!