“Không sao đâu, tên nhãi đó rất là tinh quái, sẽ không chạy xa đâu. Đi thôi, dẫn chị đi xem chỗ ở của em nào.”
Cô ấy nói xong thì chợt vỗ vào đầu, thầm mắng bản thân một tiếng, bây giờ em gái không thấy gì hết, làm sao dẫn đường được.
“Không cần dẫn, không cần dẫn, hẳn là rất dễ tìm.”
Hàn Sương bật cười hì hì.
“Đúng là rất dễ thấy, ở ngay phía trước, bên cạnh rừng cây cách bãi cát không xa. Đi thôi, để Tiểu Tuyết dẫn đường.”
Tiểu Tuyết nhận nhiệm vụ lập tức lên tinh thần rũ rũ lông trên người, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía căn nhà gỗ nhỏ.
Hai chị em thì tay nắm tay đi theo phía sau nó.
Về phần Đại Bạch?
Hàn Sương không hề lo lắng chút nào.
Ở chung nhiều ngày như vậy, Hàn Sương đã biết tên nhãi kia cực kỳ thông minh, khi bọn họ còn ở trên hòn đảo trước kia, ngày nào cô ấy cũng xuống nước, trên đảo chỉ có một mình nó, cũng không thấy nó gặp phải nguy hiểm gì.
Tính khí của nó khó ưa như vậy, bây giờ cô ấy lại không có thời gian đi dỗ dành nó. Chuyện quan trọng nhất trước mắt là chữa lành đôi mắt cho em gái, và giải lời nguyền cho Bảo Bảo.
Hàn Sương nhanh chóng ném Đại Bạch ra sau đầu, cô ấy lập tức hỏi chuyện gì đã xảy ra với đôi mắt của Hàn Lộ.
Bối Bối cũng từng hỏi chuyện này, nhưng cảm xúc của Hàn Lộ lúc đó gần như sụp đổ, vừa đau vừa mệt, nên vẫn chưa nói cho Bối Bối biết lý do tại sao lại như vậy.
Nhưng chị gái là người thân nhất của cô, hơn nữa còn là giao nhân đã hóa hình duy nhất bên cạnh cô. Cô nói cho chị ấy biết cũng không sao, biết đâu chị ấy lại biết cách khiến cho hai mắt của cô thấy được ánh sáng.
Hàn Lộ không hề do dự trả lời câu hỏi của Hàn Sương.
“Có lẽ là vì rơi nước mắt quá nhiều...”
“Nước mắt ư?!”
Hàn Lộ chỉ cảm thấy hít thở không thông.
Nước mắt của Giao Nhân đáng quý biết bao, càng khó mà có được, có giao nhân cả đời cũng không rơi một giọt. Nếu không phải gặp phải chuyện đau lòng, giao nhân rất khó rơi nước mắt.
Em gái còn nhỏ mà đã rơi nhiều nước mắt như thế!
Người làm chị như cô thật sự quá vô dụng.
Không thể hỏi nữa, hỏi thêm lại khiến em gái nhớ đến chuyện đau lòng rồi khóc tiếp thì làm sao bây giờ. Hàn Sương cố nén lại sự tò mò trong lòng, quay đầu lại nói với em gái về chuyện chữa trị đôi mắt.
“Trước giờ chị chưa từng nghe qua tình huống giống em, nhưng trong biển thật sự có một thứ rất có lợi cho đôi mắt của tộc Giao Nhân chúng ta. Biết đâu thứ đó lại có thể giúp cho hai mắt của em tốt hơn một chút.”
Thứ có ích cho đôi mắt của Giao Nhân ư? Hàn Lộ thật sự rất tò mò với nó.
“Đó là thứ gì vậy?”
“Ừm...”
Lời nói đã đến bên môi nhưng không thể nào thốt ra. Thứ đó chính là chất nhầy trên cây sâm tuyết dưới dòng sông băng.
Giống như có chút buồn nôn, cô ấy sợ em gái không chấp nhận được.
“Chị à, chị nói cho em biết đi mà.”
Hàn Lộ nắm lấy bàn tay của chị gái lắc qua lắc lại, làm sao Hàn Sương có thể cưỡng nổi dáng vẻ này của em gái, cô ấy lập tức đầu hàng.
“Chính là chất nhầy trên thân tuyết sâm, lấy thứ đó bôi trực tiếp lên mắt, hoặc là trộn hỗn hợp với cỏ kim tuyến làm thành thuốc để uống, cách nào cũng có lợi cho mắt. Chẳng qua thứ đó không dễ tìm. Nhưng chị nhất định có thể tìm về cho em.”
Tuyết sâm à...
Trong trí nhớ của chủ nhân cơ thể này, cô nàng đã từng nghe người khác nói về tuyết sâm. Bọn chúng tương tự với hải sâm, toàn thân trắng như ngọc, khắp người đều là bảo bối, điều kiện sinh tồn cực kỳ hà khắc. Lạnh không được, nóng không được, chất lượng nước không tốt cũng không được, vô cùng khó chìu.
Lấy chất nhầy trên thân nó bôi trực tiếp lên mắt...
Hàn Lộ xoa xoa cánh tay, chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà.
“Bỏ đi cũng được chị, thứ đó không dễ tìm, vừa tốn thời gian tốn sức lực, còn không an toàn. Đôi mắt này của em đã có thể nhìn thấy chút bóng mờ rồi, chỉ là nhìn không rõ mà thôi, có lẽ không lâu sau sẽ tự động tốt lên.”
Hàn Sương trả lời khá qua loa.
Nếu hai mắt có thể tự động tốt lên thì tất nhiên rất tuyệt, nhưng lỡ như mãi không tốt thì sao, vẫn nên ra biển tìm tuyết sâm thì hơn.
A?! Đó là thứ gì vậy?!
Hàn Sương nhìn thấy Tiểu Tuyết thuần thục kéo ra một vật, sau đó, không thấy nó đâu nữa?!