Vẻ mặt của Hàn Sương khẽ thay đổi, nếu đây là con thú đã ký khế ước với em gái thì tất nhiên không nguy hiểm. Thấy em gái sờ nó thoải mái như vậy, hay là cô ấy cũng qua đó sờ một cái nhỉ?
Khi cô ấy định duỗi tay ra thì lại nghe thấy một tiếng thét chói tai. Lúc này, Hàn Sương mới nhớ tới Đại Bạch vẫn còn ở đằng trước, cô ấy vội rút tay về, chạy qua đó ôm nó lên, lật qua lật lại kiểm tra một lượt, ngay cả đinh đinh cũng không bỏ qua.
Khi vừa chạy đến đây, cô ấy liền thấy Đại Bạch bị con hổ Tiểu Tuyết đè xuống đất, lăn qua lăn lại đùa giỡn, cũng không thấy nó làm ra hành động bạo lực với Đại Bạch, nhưng nghe nó hét thảm như vậy, cô ấy cứ tưởng nó bị thương gì đó chứ.
Kết quả...
“Trên người mày cũng không bị thương mà, hét thảm như vậy làm gì?”
Đại Bạch: “...”
Anh ta chẳng thiết nói gì nữa.
Vừa lên bờ đã bị con hổ trắng này nhìn chằm chằm, mặc dù nó không cắn anh ta, nhưng nó lại lấy anh ta ra làm trò đùa a! Đường đường là một thần thú lại bị một con hổ đè xuống đất như một con rối lật qua lật lại, thật sự vô cùng nhục nhã!
Anh ta hối hận rồi, sớm biết như vậy thì đã ở lại hòn đảo đó!
“Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Hàn Sương tìm được em gái và Bối Bối nên tính khí đã thu liễm rất nhiều, cô ấy ôm Đại Bạch dậy, còn dịu dàng vuốt lông cho anh ta.
Trong lòng Đại Bạch vừa chua xót vừa mềm nhũn.
Trong lòng người phụ nữ này vẫn có anh ta, anh ta còn tưởng rằng cô ấy sẽ quên béng mình khi đã tìm thấy Bảo Bảo và em gái chứ.
Chao ôi, thật là mất mặt, bị cô ấy sờ mó như vậy, làm sao mà cơn giận ngập trời trong lòng anh ta lại càng lúc càng ít rồi. Cũng may là bọn họ không biết anh ta là thần thú, nếu không thì không còn mặt mũi nào gặp người nữa rồi.
Đại Bạch ôm cái đầu sắp bốc khói của mình lại, thở dài một tiếng, vùi đầu vào ngực Hàn Sương.
Hàn Lộ không thấy cái thứ mà chị gái đang ôm trong lòng, chẳng qua tiếng hét chói tai vừa nãy nhất định là của nó.
Tiểu Tuyết ức hiếp nó ư?
“Chị à, nó không sao chứ? Có phải Tiểu Tuyết đã đánh nó không?”
Hàn Sương còn chưa kịp trả lời, Tiểu Tuyết liền dùng sức lắc đầu nguầy nguậy.
Nó chỉ là buồn chán đã lâu, lại thấy trên đảo có một sinh vật mới tới nên cùng thứ đó chơi đùa một lúc thôi mà, làm sao nó có thể đánh người ta được.
Bây giờ Tiểu Tuyết đã rất cao rồi, thò cổ lên vừa vặn nhìn thấy cái mông của người bạn mới. Trong lòng Tiểu Tuyết muốn làm quen với bạn mới, nó liền duỗi móng vuốt qua đó chọt vào cái mông của người ta.
Đại Bạch: !!!
Lẽ nào lại như vậy! Con hổ này lại dám sờ mông của anh ta!
*
Trong mắt Tiểu Tuyết đó là một động tác vô cùng thiện chí, nhưng trong mắt Đại Bạch lại chính là một hành vi mang tính xúc phạm, hơn nữa còn chọt vào một bộ phận mẫn cảm như cái mông. Đại Bạch tức đến mức quay người lại cào nó một phát.
Móng vuốt của Đại Bạch không phải là thứ có thể đùa được, anh ta chỉ cần dùng chút sức là có thể bào rớt một khối đá.
Tiểu Tuyết cảm thấy nguy hiểm liền tránh đi, mặt thì tránh được nhưng lỗ tai lại bị cào rách.
“Đại Bạch!”
Khuôn mặt vẫn đọng nét cười của Hàn Sương lập tức sa sầm.
Cô ấy nhìn ra được, Tiểu Tuyết chỉ muốn trêu chọc Đại Bạch, nhưng không ngờ Đại Bạch lại có phản ứng lớn như vậy, lại còn dám động thủ.
Đại Bạch còn đang đắc ý thì vòng ôm ấm áp thoáng chốc không còn nữa.
“Tao thấy tinh thần của mày rất tốt đấy chứ, tự mình đi chơi đi.”
Hàn Sương nói xong liền không để ý đến nó nữa, quay đầu đi nhìn tai của Tiểu Tuyết. Vì hai mắt của em gái không thấy rõ mọi thứ nên cô sẽ xử lý vết thương cho Tiểu Tuyết.
Đại Bạch không có ai quan tâm dựng thẳng cái đuôi, kiên cường quay người bỏ đi.
Hàn Lộ có thể thấy một cái bóng trắng trắng càng chạy càng xa, cô hơi lo lắng kéo chị gái.
“Chị à, Đại Bạch đi rồi, hòn đảo này rất lớn, chờ lát nữa đi mất tiêu thì biết làm sao. Hay là chị đi dỗ nó đi?”
Hàn Sương đối diện với em gái, giọng nói bất giác nhẹ đi.