Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 327 - Chương 327. Chị Em Gặp Lại 2

Chương 327. Chị em gặp lại 2 Chương 327. Chị em gặp lại 2

Bối Bối không có hứng thú với sinh vật buồn bã ỉu xìu trên chiếc bè gỗ, nó nóng lòng muốn đi gặp A Tỷ nên trực tiếp đưa sinh vật đó đến bên tảng đá ngầm, vừa thấy thứ đó lên bờ liền lập tức quay đầu lặn sâu xuống biến.

Trong lòng Đại Bạch rất khó chịu, liền muốn tìm một chỗ trên đảo để trốn, anh ta muốn nhìn xem người phụ nữ đó có lo lắng hay không. Kết quả vừa quay đầu, lông tóc cả người đều dựng đứng hết lên.

Một đôi mắt màu lam u ám đang gắt gao nhìn anh ta chằm chằm!

Sao hòn đảo này lại có một con hổ lớn như vậy chứ?!

Bối Bối vội vàng rời đi, nhất thời cũng không nghĩ tới Tiểu Tuyết vẫn còn trên đảo. Khi nó xuống đáy biển và nhìn thấy chị gái với Hàn Lộ, nó càng không nhớ gì nữa.

Hàn Lộ vẫn đang ngủ mê man, tôm cua cá xung quanh đều nhường lối cho Bối Bối, đáy biển lúc này yên tĩnh lạ thường.

Hàn Sương ngồi quỳ ở một bên, muốn duỗi tay chạm vào người em gái lại sợ làm con bé tỉnh. Nhắc mới nhớ, hai chị em đã hơn nửa năm không gặp nhau. Những tưởng kiếp này cô ấy sẽ không bao giờ gặp lại em gái của mình nữa, không ngờ vẫn có ngày hôm nay.

Một viên giao châu trắng bóng rơi xuống từ khóe mắt của cô ấy.

Bình thường khi giao châu gặp nước sẽ lập tức bị hòa tan, nhưng viên giao châu này lại chậm rãi rơi xuống trong nước biển. Hàn Sương bị viên giao châu hấp dẫn ánh mắt, những cảm xúc đau thương trong lòng cũng vơi đi khá nhiều.

Cô ấy không hề do dự nhét viên giao châu vào miệng của em gái.

Hàn Lộ vốn sắp tỉnh lại, sau khi nuốt thêm viên giao châu đó, không lâu sau liền mở mắt ra.

Bởi vì ngủ dưới đáy biển mấy ngày liền, lại ăn giao châu, linh lực của cô đã khôi phục phần nào, đầu cũng không còn đau như trước nữa. Chẳng qua, hai mắt dù mở ra vẫn không thấy rõ thứ gì, chỉ nhìn thấy những cái bóng mơ mơ hồ hồ.

A??

Cái bóng này thật là kỳ lạ, giống như là một người...

Hàn Lộ vô thức duỗi tay ra sờ, vậy mà thật sự sờ được một cánh tay, cô sợ đến mức ngồi bật dậy.

“Bối Bối! Bối Bối! Mày đang ở đâu?!”

Sao ở đây lại có người được?!

ở dưới nước không thể nói chuyện, Hàn Sương cũng không có cách nào giao lưu với em gái của mình, nhìn con bé bị mình dọa cho sợ hãi không nhẹ thì đau lòng muốn chết, cô ấy vội vàng tránh ra và gọi Bối Bối lại đây.

Thanh âm kinh sợ của Hàn Lộ sớm đã vang vọng trong đầu của Bối Bối, nó vội vàng giải thích với cô ngay.

“Tiểu Hàn, người mà cô sờ trúng là chị gái! Chị ấy đến tìm chúng ta rồi!”

“Chị ư?!”

Hàn Lộ chỉ sửng sốt một lúc, trong lòng đột nhiên sung sướng đến vỡ òa, cô lại mò mẫm lần nữa rồi sà vào lòng Hàn Sương, thầm gọi mấy tiếng chị ơi chị ơi.

Hàn Sương gắt gao ôm chặt em gái, trong lòng cảm thấy chua xót khổ sở không rõ lý do. Không phải trước đây cô ấy chưa từng ôm em gái, nhưng cái ôm đó không có cảm giác thân thiết như thế này, có lẽ là vì hai chị em đã xa cách nhau quá lâu.

Nghĩ đến lần này em gái ra ngoài, linh lực mất hết, hai mắt cũng mù lòa, chắc chắn đã chịu không ít đau khổ, Hàn Sương chỉ vừa nghĩ đến đây đã cảm thấy hai mắt đau xót.

Quên đi, cô ấy đã về rồi, sau này nhất định sẽ chăm sóc em gái thật tốt. Hàn Sương đau lòng vuốt đầu em gái, đưa em gái bơi lên mặt biển.

Hai chị em đều không nói, nhưng tay lại nắm chặt không buông.

Khi hai người vừa lên bờ, đột nhiên nghe thấy một tiếng thét thê lương.

“Đại Bạch!”

Hàn Sương lo lắng trong lòng, kéo em gái chạy qua đó. Không ngờ, khi vừa chạy tới, cô ấy đã nhìn thấy một con hổ trắng, dọa cô ấy đột ngột dừng bước.

“Em gái, em xuống biển trốn trước đi, ở đây có một con hổ, lát nữa chị sẽ đến tìm em.”

Nói xong liền muốn đẩy Hàn Lộ về hướng biển.

Hàn Lộ đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô vội vàng vỗ vào tay chị gái, mỉm cười nói không sao.

“Tiểu Tuyết, đến đây.”

“Ô...”

Sau nhiều ngày không gặp, Tiểu Tuyết cực kỳ nhiệt tình, bốn chân tung tẩy chạy về phía Hàn Lộ, ôm lấy chân cô và không ngừng cọ xát lấy lòng. Hàn Sương thấy dáng vẻ chân chó của nó mà ngây người như phỗng.

“Em gái, đây là?”

Hàn Lộ hài lòng sờ lên người Tiểu Tuyết hai cái, vui vẻ gật đầu nói: “Chị ơi, đây là Tiểu Tuyết, là con thú đã ký khế ước với em. Là một con hổ trắng sắp nửa tuổi. Nó rất ngoan, sẽ không cắn người lung tung đâu, chị có muốn sờ nó một cái không?”

Cảm giác khi sờ lên người con hổ thật sự quá thoải mái, Hàn Lộ nhịn không được muốn chia sẻ với chị gái của mình.

Bình Luận (0)
Comment