Anh cất viên giao châu đi, cùng với A Thất và những người khác đuổi theo phương hướng mà tộc Thiên Lang đã rời đi.
Khoảng cách giữa anh và Hàn Lộ càng ngày càng xa. Nhưng khoảng cách giữa Hàn Sương và em gái lại càng ngày càng gần.
Cô ấy là bên chiếm ưu thế trong việc ký khế ước, khoảng cách càng gần, càng dễ cảm ứng được vị trí của Bảo Bảo. Nhưng kỳ lạ là vị trí của Bảo Bảo luôn di động. Nhưng mặc kệ cô ấy ở trong đầu gọi thế nào, Bảo Bảo đều không đáp lại.
Vì lo lắng Bảo Bảo xảy ra chuyện nên cô ấy cứng rắn thúc giục vật cưỡi cá mập bơi nhanh hơn nữa.
Khi trời sắp tối, trước mắt cô ấy xuất hiện một hòn đảo nhỏ. Vào khoảnh khắc nhìn thấy hòn đảo đó, Hàn Sương giống như được dẫn dắt, cô nhảy xuống khỏi lưng cá mập, tự mình bơi vào bờ.
Bối Bối đang trông chừng Hàn Lộ thì cảm nhận được hơi thở của cá mập, trong lòng nó nôn nóng muốn đi đánh đuổi cá mập đi, nhưng sau đó lại cảm nhận được một hơi thở khác vô cùng quen thuộc.
Đó là, chị ấy tới rồi!
Tim Bối Bối đập thình thịch thình thịch, nó quẫy đuôi vội vàng bơi ra biển. Ngay từ ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy gương mặt thân thuộc đó, nó hưng phấn phun ra một cột nước thật lớn.
“Bối Bối!”
Trong lòng Hàn Sương bình tĩnh lại, nếu Bối Bối ở đây thì chắc chắn em gái cũng ở đây.
“Chị gái, Chị gái! Bối Bối rất nhớ chị! Cô không có chuyện gì thật sự tốt quá, ô ô ô...”
Bối Bối rưng rưng nước mắt bơi vòng quanh Hàn Sương giống như một con chó vậy. Đại Bạch rất khinh thường trước dáng vẻ này của nó, có khác gì nịnh hót đâu, dù sao anh ta cũng không làm được chuyện đó.
Hàn Sương lại không quan tâm những thứ này, cô chỉ ngạc nhiên là Bối Bối có thể mở miệng nói chuyện. Chẳng qua chuyện quan trọng trước mắt là phải gặp được Bảo Bảo và em gái trước, những chuyện khác thì nói sau.
“Bối Bối, em gái tao ở đâu rồi? Mày dẫn tao đi gặp em ấy, còn có, Bảo Bảo hẳn cũng ở đây, sao nó lại không ra gặp tao?”
“Bọn họ...”
Tâm trạng của Bối Bối ngay lập tức xuống thấp, nó ở trong biển lật mình một cái làm lộ ra chiếc bụng của mình và cả Bảo Bảo đang nằm trên đó.
“Mẹ của tôi ở đây, Tiểu Hàn nói rằng bà ấy bị dính thần chú nguyền rủa, khi nào lời nguyền bị giải trừ thì bà mới có thể bình phục.”
Khi Hàn Sương vừa thấy Bảo Bảo, vành mắt của cô ấy liền đỏ hoe.
Bảo Bảo từ khi ra đời đã ở bên cạnh bầu bạn với cô, hiện tại lại biến thành dáng vẻ này. Ngay cả Đại Bạch mà cô ấy cũng không để ý tới, buông lỏng dây thừng nối với bè gỗ ra rồi đến sờ đầu Bảo Bảo.
Đại Bạch cảm thấy vô cùng khó tin khi thấy cô ấy cứ buông tay như vậy, Bảo Bảo đó là cái quỷ gì chứ?! Chẳng lẽ trong lòng cô ấy Bảo Bảo đó còn quan trọng hơn cả anh ta sao?!
Mắt thấy chiếc bè không ai níu giữ sắp trôi theo dòng nước, Đại Bạch cũng không màng chú ý đến hình tượng gì đó nữa, anh ta lớn tiếng gầm rú.
Hàn Sương lúc này mới kịp lấy lại phản ứng, Đại Bạch vẫn còn ở trên bè. Cô xấu hổ bơi ra biển túm lấy sợi dây kéo về.
“Chuyện của Bảo Bảo đợi lát nữa hẳn nói, chúng ta đi gặp em gái trước. Con bé đang ở trên đảo đúng không?”
Bối Bối lắc đầu trả lời: “Không có, Tiểu Hàn đang ở đáy biển, linh lực của cô ấy đã mất hết, hai mắt cũng không thấy gì nữa, hiện đang tĩnh dưỡng.”
“Mày nói cái gì? Linh lực mất hết?! Hai mắt mù lòa?!”
Hàn Sương cắn răng, con dã thú trong lòng không chịu khống chế va chạm trái tim cô ấy, đứa em gái mà cô ấy xem như châu như bảo nuôi lớn! Làm sao lại biến thành dáng vẻ này!
“Bối Bối, mày đưa nó lên bờ trước, tao đi xem em gái.”
Cô ấy nói xong liền kéo bè gỗ qua để Bối Bối cắn vào sợi dây thừng, còn mình thì lặn xuống đáy biển.
Đại Bạch: “...”
Cho nên, không chỉ có Bảo Bảo, cô ấy vẫn còn có một đứa em gái còn quan trọng hơn cả anh ta nữa!
Vậy thì anh ta được xem là cái gì chứ?!
Đại Bạch giận đến mức trực tiếp quay vòng vòng trên chiếc bè gỗ, ai bảo anh ta là một con vịt cạn chứ. Bây giờ có muốn nhảy xuống biển cũng không dám nhảy.