Sau khi nói chuyện với Bối Bối xong xuôi, Hàn Lộ liền nằm xuống phiến đáy biển mà cô đã hóa hình trước đó, sau đó nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Mà lúc này, sau mấy ngày nghỉ dưỡng hồi sức, mấy người Dương Sí đã bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát.
Từ khi Hàn Lộ rời đi, Dương Sí vẫn luôn ngủ dưới tàng cây. Ba người A Thất nghĩ rằng sớm muộn gì bọn họ cũng phải xuống núi, liền trở về cõng Tiểu Sơn và Thạch Đầu còn đang mơ mơ màng màng xuống.
Nếu bọn họ đói thì còn có thịt gấu để ăn.
Tâm trạng của bọn họ cũng không tệ lắm, ít nhất đã tìm được Dương Sí và bọn Tiểu Sơn, cho tới thời điểm này vẫn chưa có người thương vong.
Nhưng bọn họ chưa kịp vui mừng bao lâu thì phát hiện Dương Sí không thích hợp.
Anh! Mất trí nhớ!
May mắn thay, dù mất trí nhớ nhưng anh vẫn biết mình phải đi cứu người, bọn A Thất cũng không nói nhiều. Mọi chuyện đều không quan trọng bằng việc đi ứng cứu mấy người Đại Sơn.
Chẳng qua bọn Tiểu Sơn vừa mới tỉnh lại nên còn hơi yếu, tất cả mọi người đều ở tại chỗ nghỉ ngơi hai ngày. Trong hai ngày này, Dương Sí cũng nghe bọn họ kể hết mọi chuyện liên quan đến mình ở thế giới này.
Bao gồm cả người phụ nữ tên Hàn Lộ đó.
Phải nói thế nào nhỉ, cảm giác có chút hoang đường.
Sao anh có thể thích một người phụ nữ được chứ?
Cho dù thần hồn của anh đã bị phong ấn, chỉ có một sợi hồn phách tồn tại trong cơ thể này, thì người đó vẫn là anh, đường đường là Xích Dương thần quân, làm sao có thể thích một nữ tử người phàm.
Nếu như thích một người là chuyện dễ dàng như vậy, thế thì tại sao khi còn ở trên trời anh lại độc thân nhiều năm như vậy.
Từ trong lời kể của A Thất, anh càng tình nguyện tin tưởng mình muốn mượn dùng phương pháp bắt cá đặc thù của Hàn Lộ, để cô giúp đỡ tộc Bạch Hổ thoát khỏi khốn cảnh nên mới qua lại với cô.
Tóm lại, anh không thể và cũng sẽ không động lòng với cô.
Dương Sí tin tưởng tuyệt đối vào bản thân mình.
“A Sí, đi thôi, đã thu thập xong mọi thứ rồi.”
A Thất gọi anh một tiếng, lại ném qua một thứ tương tự. Dương Sí theo bản năng đón lấy. Sau khi nhận ra đó là một thanh mâu gỗ, đầu mày của anh nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Hóa ra nơi này là thế giới của người thú, là thời đại muốn cái gì cũng không có.
Chậc, đánh nhau bằng mâu gỗ, giống như chơi đùa ở nhà vậy.
Dương Sí vô thức duỗi tay sờ một bên hông, đặc biệt nhớ nhung thanh Xích Diễm mà mình đã dùng suốt mấy vạn năm.
Người khác hạ phàm lịch kiếp đều là thế gia công tử, hay thậm chí là hoàng đế, làm sao đến lượt anh liền biến thành một nửa người rừng rồi.
Ông trời mất nết, thật sự quá bất công.
Oanh!!
Một tiếng sấm rền đột nhiên vang lên dọa bọn A Thất nhảy dựng, chỉ có Dương Sí hờ hững nhếch miệng.
Chỉ biết hù dọa người khác.
“Được rồi, đi thôi. Nếu còn chậm trễ nữa thì tộc Thiên Lang đều về nhà hết rồi.”
Dương Sí cầm thanh mâu gỗ, khi chuẩn bị dẫn đầu đoàn người xuống núi thì đột nhiên chú ý tới trên tay cầm mâu gỗ có một vòng hoa văn xoắn ốc. Một vài hình ảnh lướt nhanh qua tâm trí anh, nhưng chúng đã biến mất trước khi anh có thể nhìn rõ.
Dường như có một người nào đó đã khắc hoa văn lên thanh mâu này, không phải là thứ gì quan trọng, Dương Sí vừa quay đầu liền quên đi.
Anh vừa mới tiến lên trước hai bước, dường như thấy được cái gì nên lại lùi về phía sau. Sau khi đào bới bùn đất bị giẫm đạp dưới chân hai lần, anh nhặt được một viên trân châu trắng bóng.
Thật sự là một món bảo bối, vừa nãy anh còn tưởng rằng mình nhìn nhầm.
Đây là...
Dương Sí cầm thứ đó đặt trước mắt và xem xét một cách cẩn thận, lại ngửi một chút, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Lại có thể là một viên giao châu!
Sao một nơi hoang sơn dã lĩnh như thế này lại có giao châu?
“Chậc, A Sí, Hàn Lộ còn để lại cho anh cái bảo bối này à. Nhớ phải cất kỹ đấy.”
Đại Hà vừa nhìn thoáng qua liền nhận ra thứ trên tay Dương Sí chính là thứ mà Hàn Lộ từng cho Tiểu Sơn và Thạch Đầu ăn. Lúc đó, hai người Tiểu Sơn sắp không xong rồi, chính thứ này đã cứu mạng họ.
“Của Hàn Lộ ư?”
Dương Sí nhướng mày, kết hợp với lời kể của A Thất rằng người phụ nữ đó bắt cá rất giỏi, anh lập tức đoán ra thân phận của cô.
Giao Nhân a.
Cho nên viên châu này...là nước mắt của cô ấy.
Nghĩ đến đây, trái tim anh lại nhói lên không thể giải thích được, đây là cảm giác anh chưa từng trải nghiệm qua khi còn ở trên trời.
Anh đang đau lòng sao?