Lúc cô nghe được tin tức bọn Dương Sí vẫn chưa trở về, trong lòng chỉ sốt ruột muốn đi tìm anh, cũng không kịp nói tiếng nào với Bối Bối đã đi rồi. Suốt hai ngày nay cô không trở về, hẳn là nó lo lắm.
“Bối Bối...”
Hàn Lộ há miệng, chỉ cảm thấy cổ họng không lưu loát, làm sao cũng không nói nên lời, trong lòng tràn đầy tủi thân, chỉ hận không thể ôm Bối Bối mà khóc rống một trận.
A Sí của cô không về được nữa rồi...
Bối Bối đã ký khế ước với cô nên nó cũng cảm thụ được nỗi đau trong lòng cô như thể đích thân nó trải qua, những lời dạy bảo mà nó đã chuẩn bị từ trước đã không dùng được nữa, nó vội vàng dụi đầu vào người cô để an ủi.
“Được rồi, được rồi, không sao đâu, chúng ta về nhà thôi.”
Trong vô thức, Bối Bối đã xem hòn đảo nhỏ kia là nhà của mình.
Hàn Lộ cố nén nước mắt nhắm hai mắt lại, khẽ gật đầu, sau đó lần mò đến bên cạnh Bối Bối.
“Bối Bối, mắt của tao không thấy gì nữa, mày đưa tao về đảo đi. Tao mệt quá…”
Bối Bối kinh hãi, nó vội vàng quay đầu, quả thật nhìn thấy hai mắt của cô không còn thần thái, giống như ngọc quý bị phủ bởi bụi trần.
“Đã xảy ra chuyện gì?!”
Hàn Lộ lắc đầu không muốn nói nhiều, chỉ là mệt mỏi nằm úp sấp trên lưng Bối Bối.
“Đến nơi nhớ gọi tao dậy.”
Bối Bối: “…”
Chẳng qua chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Chuyện gì lại khiến Tiểu Hàn mù rồi??
Bối Bối quật đuôi lên người Tiểu Tuyết đang bơi ở bên cạnh, ngặt nỗi chủng tộc khác biệt, căn bản không cách nào câu thông, nó chỉ có thể chở người bơi về đảo trước. Nó định chờ Tiểu Hàn khỏe hơn một chút sẽ hỏi han tỉ mỉ.
Khi Hàn Lộ vừa đặt chân lên đảo, tinh thần lập tức được thư giãn, cả người vô cùng mệt mỏi, cộng thêm linh lực đã hao hết toàn bộ, đầu óc cũng co rút dữ dội, vừa về đến nhà gỗ liền ngã đầu ngủ say.
Tiểu Tuyết cực kỳ ngoan ngoãn, khát liền ra ngoài ngoạm hai ngụm tuyết trên mặt đất, đói liền ra bãi cát đào hải sản ăn, có đôi khi Bối Bối cũng sẽ bắt cá cho nó. Khi lạnh nó liền chui đến ổ chăn trên giường, chăn làm từ giao tiêu ấm áp vô cùng, nó sống cũng khá tự tại.
Tình trạng của Hàn Lộ lại cực kỳ không ổn.
Chuyện khôi phục linh lực cũng không dễ dàng như cô đã nghĩ. Sau hai ngày ngủ mê man, đầu thì càng ngày càng đau, nhưng linh lực vẫn không khôi phục chút nào. Đôi mắt thì đau đớn dị thường, khiến cho cô ngủ không yên giấc.
Ngày thứ ba sau khi trở về, Hàn Lộ bị cơn đau làm tỉnh.
Cô biết trạng thái hiện tại của mình không ổn, rất không ổn, nhưng lại không biết phải cải thiện nó như thế nào. Trong truyền thừa phần nhiều là chú thuật và loại bí thuật của tộc Giao Nhân, giới thiệu về linh lực cực ít, chỉ biết là mỗi ngày Giao Nhân đều tự động hồi phục.
Nhưng cô đã ngủ hai ngày rồi, một chút dấu hiệu khôi phục cũng không có.
Hàn Lộ có chút luống cuống, nếu cô không có linh lực, vậy phải giải chú cho Bảo Bảo bằng cách nào, rồi phải ra biển tìm chị gái bằng cách nào.
Sau khi ngồi buồn một lúc lâu, cô thực sự không nghĩ ra biện pháp nào, chỉ có thể lần mò từ trong căn nhà gỗ nhỏ ra biển tìm Bối Bối.
“Bối Bối, mày có biết biện pháp nào có thể giúp khôi phục linh lực hay không?”
“Linh lực?”
Bối Bối lúc lắc cái đầu, lắc xong mới sực nhớ ra là hai mắt cô đã không còn thấy gì nữa, nó vội vàng nói không biết.
Hiểu biết của nó về Giao Nhân đều là do lúc trước mẹ của nó nói cho nó biết. Mẹ nó muốn trung thành với chị gái của Hàn Lộ nên sẽ không nói hết những gì bà ấy biết, cho nên hiểu biết của nó rất có hạn.
“Vậy làm sao bây giờ…”
Hàn Lộ chán nản trầm người xuống nước. Cô ngửa mặt lên trời để mặc bản thân trôi nổi trong chốc lát, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô chợt cảm thấy đầu của mình không còn đau như vậy nữa.
Không biết vì sao, cô đột nhiên nghĩ đến ngày hôm đó mình hóa hình, cũng là ở trên bờ đau đớn không chịu nổi, cho đến khi xuống biển mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Thì ra là vậy!”
Hàn Lộ dứt khoát ngâm toàn thân xuống nước.
Mặc dù tộc Giao Nhân sinh hoạt ở trên đảo, nhưng một nửa thời gian trong ngày đều trải qua dưới biển, cho nên tộc Giao Nhân và biển cả có mối liên hệ mật thiết không thể tách rời. Người của tộc Giao Nhân muốn khôi phục linh lực có lẽ phải ở trong biển tĩnh dưỡng mới được.
Đối với Hàn Lộ thì đây chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí nhiệt độ trong biển còn ấm áp hơn trên bờ rất nhiều, lại có Bối Bối ở bên cạnh, dù cô nán lại đó bao lâu cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là để lại Tiểu Tuyết một mình trên đảo, cô có chút không yên tâm, chỉ có thể dặn Bối Bối bắt nhiều cá hơn đưa lên bờ cho nó.