Người ta đã nói là mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi, chẳng lẽ anh ta có thể mạnh mẽ ép buộc người ta ở lại giúp mình trèo đèo lội suối chịu tội ư?
“Nhưng mà một mình cô trở về không an toàn...”
“Tôi có vu thuật, còn có Tiểu Tuyết, không sao đâu, đi đây.”
Đầu óc Hàn Lộ choáng váng trầm trọng, cô không muốn nói thêm gì nữa, trực tiếp để Tiểu Tuyết chở mình rời đi. A Thất há to miệng, rốt cuộc cũng không nói gì nữa, chỉ đứng đó nhìn cô càng đi càng xa, sau đó mới quay trở về trên núi.
Trên núi vẫn là tình hình như lúc anh ta rời đi, Đại Hà đang loay hoay bên xác chết của con gấu, mà A Sí thì vẫn trong tình trạng như đã ngủ, cả người dựa vào thân cây, dáng vẻ lạnh như băng.
Đại Hà thấy A Thất đã về nhưng sau lưng không có người đi theo thì cảm thấy hơi thất vọng. Nhưng anh ta nhanh chóng nghĩ đến một chuyện càng quan trọng hơn, thần bí hề hề kéo A Thất ra đằng sau xác gấu.
“A Thất, anh có cảm thấy dường như A Sí đã đổi thành một người khác không?”
“Đổi thành một người khác?”
A Thất nghi ngờ nhìn người đàn ông đang tựa vào gốc cây từ trên xuống dưới một lượt.
“Không có mà, anh nhìn vết sẹo trên trán của anh ta mà xem, còn có vết thương trên cánh tay nữa, chính là A Sí không sai đâu.”
Miệng Đại Hà méo xẹo, anh ta không cam lòng lầm bầm một tiếng.
“Dù sao tôi cũng thấy vậy, anh ta không giống A Sí trước đây.”
A Sí mới không nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu lạnh lùng như vậy, cũng không mặc kệ Hàn Lộ không quan tâm như thế, càng không thể an tâm ngủ nghê khi chưa tìm được các tộc nhân như cái người trước mặt này.
*
Đại Hà cũng chỉ mơ hồ phỏng đoán, nhưng tri thức của anh ta có hạn, suy nghĩ thật lâu cũng không lần được điểm mấu chốt, chỉ đành đè ép chút không thoải mái đó xuống đáy lòng.
Mà Hàn Lộ thì mặc định rằng Dương Sí đã bị người khác xuyên vào, giống như cái cách mà cô đã đến với thế giới này vậy.
Trong lòng cô, Dương Sí bị người khác xuyên vào đã biến thành một người xa lạ, không còn là người đàn ông vừa tri kỷ lại vừa chiều chuộng cô nữa rồi.
Đã không còn liên quan, tất nhiên cô không muốn ở lại nơi đó nữa.
Thật lòng mà nói, mấy người tộc Bạch Hổ bị tộc Thiên Lang bắt đi chẳng có quan hệ gì với cô, lúc này để bọn họ tự mình quan tâm người mình đi thôi.
Hàn Lộ cưỡi Tiểu Tuyết một đường phi nước đại, chỉ mới nửa ngày đã đến bờ biển.
Bởi vì thời tiết cực kỳ rét buốt nên gần bờ thỉnh thoảng có mấy người đàn ông đến lấy nước, còn bình thường chẳng có ai lai vãng.
Khi Hàn Lộ đến bờ biển, cô không nghe thấy tiếng người, chỉ đành vỗ nhẹ vào Tiểu Tuyết để nó lên núi gọi người.
Trước khi đi, cô đã đáp ứng với A Thất là sẽ giúp bọn họ truyền tin, đã đến ngọn núi này rồi thì cũng không thể cứ đi như vậy được.
Hơn nữa, lần này trở về, cô dự định tĩnh dưỡng cho đến khi khôi phục linh lực sẽ ra biển tìm chị gái, có lẽ trong thời gian rất dài sẽ không quay lại, dù sao cũng phải nói tạm biệt với mấy người trong tộc Bạch Hổ mới được.
Tiểu Tuyết mơ hồ cảm thấy sức khỏe của chủ nhân lúc này không được tốt lắm, cho nên tốc độ lên núi xuống núi cực nhanh, chẳng bao lâu đã mang tộc trưởng xuống núi.
“Hàn Lộ?! Sao chỉ có một mình cô? Mấy người A Thất đâu?”
Khi nghe được giọng nói của lão tộc trưởng, Hàn Lộ hơi kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô nhặt những chuyện có thể nói được trong số những chuyện đã xảy ra kể từ khi bọn họ xuống núi tìm người để nói lại một lần.
“Lúc tôi rời đi, đã tìm thấy A, Dương Sí. Tiểu Sơn và Thạch Đầu cũng khỏe, đều không có vấn đề gì lớn. Sau khi sáu người bọn họ điều chỉnh tốt trạng thái có thể sẽ đi chặn đội ngũ của tộc Thiên Lang, cũng có thể sẽ trở về, chuyện này thì tôi không rõ lắm.”
Lão tộc trưởng nhạy cảm nhận ra thái độ của Hàn Lộ đối với mình xa cách hơn trước rất nhiều, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó trong chuyến đi lần này.
Nhưng ông ấy vừa hỏi thì người ta liền chuyển chủ đề, rõ ràng là không muốn nói. Lão tộc trưởng liền từ bỏ không truy hỏi nữa.
Hàn Lộ không muốn để cho lão tộc trưởng biết hai mắt của mình đã mù lòa, sau khi nói hết chuyện cần nói liền tìm cớ cáo từ, mang theo Tiểu Tuyết xuống biển.
Sau khi bơi một hồi lâu, cảm giác người trên bờ có lẽ không thấy gì nữa, lúc bấy giờ cô mới biến ra đuôi cá. Tốc độ lập tức tăng lên rất nhiều.
Có Tiểu Tuyết ở một bên chỉ đường, cô cũng không lo lắng mình sẽ bơi đến nơi khác. Hơn nữa, Bối Bối cảm nhận được hơi thở trên người cô nên đã nhanh chóng bơi đến đón cô rồi.
“Tiểu Hàn!!”
Giọng của Bối Bối xen lẫn ngạc nhiên và vui mừng, trong lòng Hàn Lộ nhất thời cảm thấy chua xót.