Tiểu Tuyết hừ nhẹ một tiếng xem như đáp lại rồi chạy chậm về phía cô. Lúc thấy Dương Sí, nó đột nhiên cảm thấy hơi kỳ quái, không biết tại sao khi đôi mắt của anh quét về phía mình, nó chợt có loại xúc động muốn nằm sấp xuống.
Anh ta, anh ta, anh ta trở nên thật kỳ quái a.
“Tiểu Tuyết?”
Hàn Lộ lại gọi một tiếng nữa, lúc này mới mò trúng bộ lông quen thuộc đó.
Mặc dù hai mắt của Hàn Lộ không thấy gì nữa, nhưng giữa cô và Tiểu Tuyết có cảm ứng chủ tớ, ước chừng cảm nhận được sự bất tiện của cô nên Tiểu Tuyết rất ngoan ngoãn nằm sấp xuống mặt đất để Hàn Lộ dễ dàng đi lên.
“Tiểu Tuyết, đi thôi, xuống núi, chúng ta về nhà.”
Về nhà?
Tiểu Tuyết giật mình sửng sốt, nhưng nó đã nhanh chóng lấy lại phản ứng, nhà chính là hòn đảo nhỏ. Về đảo nhỏ thật tốt nha, mỗi ngày đều có thịt ăn không hết, còn có ánh lửa ấm áp.
Không cần Hàn Lộ thúc giục, nó liền hấp tấp chạy xuống núi.
Từ đầu đến cuối, Dương Sí đều đứng ở một bên và không nói tiếng nào.
Trong phút chốc bị nhồi nhét quá nhiều ký ức khiến anh cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, nào còn tâm tư để ý đến người phụ nữ mà mình không quen biết nữa chứ.
Nhưng không biết tại sao, khi nhìn thấy người phụ nữ đó cưỡi hổ rời đi không hề lưu luyến, đầu quả tim dường như bị thứ gì đó đâm một nhát, đau đớn khôn cùng.
“A Sí!”
A Thất và Đại Hà một đường đuổi theo Tiểu Tuyết đến đây, cả hai vừa thấy Dương Sí liền hưng phấn nhào lên nện mấy phát vào ngực anh.
“Anh được lắm, khiến chúng tôi lo muốn chết, anh không có chuyện gì thì tốt quá!”
Dương Sí sờ sờ ngực, có chút không thích ứng được với dạng nhiệt tình như vậy. Nhưng anh ép buộc mình phải nhịn xuống.
Người phụ nữ lúc nãy đã nói rồi, trên núi vẫn còn mấy tộc nhân của anh, hai người trước mặt có lẽ là một trong số đó.
“Ài, sao Hàn Lộ lại đi rồi?”
Đại Hà vừa nói, A Thất mới chú ý đến một người một hổ trên đường xuống núi. Trên mặt anh ta cũng là kinh ngạc không thôi.
“A Sí, anh cãi nhau với cô ấy sao? Nhanh đi gọi người về đi. Lần này cô ấy chịu cùng chúng tôi ra ngoài tìm anh, thật khó có được.”
Mặc dù A Thất không hay nói chuyện với Hàn Lộ, nhưng trong lòng anh ta biết rõ mọi chuyện.
“Anh đi nhanh lên a! Muộn như vậy, anh cứ như vậy để cô ấy xuống núi một mình, không sợ cô ấy gặp nguy hiểm sao? Đến lúc đó, người đau lòng vẫn là anh.”
Dương Sí: “...”
Mấy người này đang nói lung tung rối loạn gì vậy.
“Đầu tôi đang rất đau, trước tiên nghỉ ngơi một lát. Mấy người muốn gọi thì tự đi mà gọi.”
Dương Sí nói xong liền trực tiếp ngồi xếp bằng xuống giống với dáng vẻ tu luyện hằng ngày. Chờ khi bắt đầu vận khí, anh mới phát hiện thân thể ở đời này của mình không có tu luyện.
Ài, cũng không biết đây là thế giới nhỏ nào.
Đầu càng đau hơn.
Đại Hà và A Thất ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đều không hiểu cái người trước kia thích Hàn Lộ đến mức ngày nào cũng nhắc đến cô sao lại thay đổi rồi.
Nhìn dáng vẻ nhắm mắt kỳ kỳ quái quái của anh là thật sự không định đi gọi Hàn Lộ về.
“A Thất...”
“Biết rồi, anh ở lại đây trông chừng, tôi đi thử xem.”
A Thất cố ý lớn tiếng nói ra lời này, muốn nhìn xem phản ứng của A Sí, kết quả là anh vẫn trơ mặt ra như cũ, ngay cả mí mắt cũng không thèm động một cái.
Không có cách nào khác, chỉ có thể đích thân đi một chuyến.
Hàn Lộ vừa mới đến chân núi liền nghe thấy A Thất đuổi theo phía sau. Cô chỉ đành vỗ nhẹ lên người Tiểu Tuyết bảo nó dừng lại chờ một chút.
“Hàn Lộ, sao cô lại đột ngột bỏ đi?”
“Không có gì, chỉ là muốn trở về thôi, Bối Bối nhà tôi vẫn chưa biết tôi ra ngoài tìm người, lúc này chắc là lo lắm.”
A Thất biết Bối Bối là ai, trong lòng anh ta biết lý do cô rời đi nhất định không phải vì Bối Bối, vì vậy anh ta vội nói: “Có phải là A Sí nói gì chọc cô tức giận không? Cô cứ về với tôi trước đã, tôi với Đại Hà sẽ giúp cô dạy cho anh ta một bài học.”
Hàn Lộ lắc đầu, hai mắt không có tiêu cự.
“Không liên quan đến anh ấy, là do mấy ngày nay ra ngoài tôi ăn không tiêu, người cũng mệt. Tôi muốn trở về nghỉ ngơi một chút. Dù sao cũng tìm được người rồi, chuyện phía sau có lẽ không cần đến tôi nữa. Vừa hay tôi có thể trở về giúp các anh báo tin.”
A Thất không thể nói được chỗ nào không đúng, nhưng lại không tìm được lý do để giữ cô ở lại.