Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 321 - Chương 321. Anh Ấy Bị Người Khác Mượn Xác Rồi? 1

Chương 321. Anh ấy bị người khác mượn xác rồi? 1 Chương 321. Anh ấy bị người khác mượn xác rồi? 1

Hàn Lộ không thấy được chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy da thịt dưới tay nóng lên một cách lạ thường, cô muốn rút tay ra nhưng làm thế nào cũng không rút được.

Giống như bàn tay của cô đã bị hàn lên trán anh vậy.

Chuyện càng đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau, vì cô phát hiện linh lực trong cơ thể mình thuận theo bàn tay đó và bị hút mất!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Hàn Lộ vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ, hết lần này tới lần khác hai mắt còn không thấy gì, khi linh lực bị hút đi, cả người cô cũng dần dần mất hết sức lực, cơ thể mềm oặt nằm đè lên ngực Dương Sí.

Kết quả, cô lại nghe thấy tiếng tim đập!

Thịch thịch thịch, một tiếng rồi lại một tiếng, đinh tai nhức óc.

A Sí sống lại rồi!

Trái tim kinh hoàng của Hàn Lộ lập tức bình tĩnh lại. Chỉ cần A Sí còn sống, cô không có linh lực cũng không sao. Dù sao sau một thời gian tu luyện, linh lực của cô sẽ khôi phục lại.

Cô không còn chống cự, tốc độ linh lực xói mòn càng ngày càng nhanh. Sau khi hấp thụ linh lực của Hàn Lộ, luồng ánh sáng vàng giữa trán Dương Sí dần dần tắt lịm, một ấn ký cổ xưa chợt lóe lên.

Đôi mắt đóng chặt đó rốt cuộc cũng mở ra.

Đôi mắt màu trà ấm áp ngày thường nay đã biến thành màu vàng sẫm, càng thần bí, cũng càng nguy hiểm.

Anh nhíu chặt mày và không ngừng xoa xoa huyệt thái dương, trông dáng vẻ rất đau đầu. Sau khi xoa đầu một lúc lâu, khi anh muốn cử động một bàn tay khác thì phát hiện nó đã bị đè lên. Vừa cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện có một người phụ nữ đang nằm sấp trong lòng mình.

“Láo xược!”

Hàn Lộ vừa bị hút mất linh lực nên vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, đột nhiên bị một tiếng “láo xược” của anh rống tỉnh.

“A Sí, anh thế nào rồi?”

Cô dựa vào vách hố, ánh mắt đờ đẫn, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

Dương Sí đẩy người ra mới phát hiện mình bây giờ không ở trên trời, ký ức mười mấy vạn năm qua tuôn ra một cách lộn xộn khiến đầu anh đau nhức không thôi, không biết ký ức của đời này bị đẩy đến xó xỉnh nào rồi, tạm thời tìm không ra, tâm trạng cũng theo đó mà phiền não.

“Cô là ai?”

Hàn Lộ đột ngột ngẩng đầu lên, “nhìn chằm chằm” Dương Sí bằng đôi mắt không thấy gì của mình.

“Anh không nhớ em ư?”

Dương Sí ừ một tiếng, không kiên nhẫn nói: “Tạm thời không nhớ ra.”

Trái tim của Hàn Lộ từng chút từng chút nguội lạnh.

Người này không phải là A Sí.

Cho dù A Sí mất trí nhớ cũng sẽ không nói chuyện như vậy, còn có một tiếng “láo xược” hoàn toàn xuất phát từ bản năng đó.

Vừa nghe liền biết đây là lời mà một người ngồi ở vị trí cao lâu ngày mới có thể nói.

A Sí của cô bị người khác mượn xác rồi...

Hàn Lộ cười khổ một tiếng.

Đúng vậy, khi cô tìm được A Sí, A Sí đã chết rồi, làm sao anh có thể bỗng nhiên sống lại chứ.

Giao châu chỉ có thể chữa lành vết thương chứ không thể cứu sống một người đã chết.

Hàn Lộ nhất thời cảm thấy lòng như tro tàn, cô không muốn ở lại đây với người đàn ông này thêm một giây phút nào nữa.

Anh ta có thể xuyên tới, đó là vận mệnh của anh ta, A Sí cũng không phải do anh ta hại chết, Hàn Lộ không nghĩ sẽ làm gì anh ta.

Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, quay lại đảo và ngủ một giấc thật ngon.

“Tôi là ai không quan trọng, anh chỉ cần biết mình là ai là được. Anh tên là Dương Sí, người tộc Bạch Hổ. Lần này, anh dẫn đội ngũ ra ngoài đi săn, có bảy người trong đội bị tộc Thiên Lang bắt đi, đó là trách nhiệm của anh, anh phải cứu bọn họ về. Còn có, lúc này trên núi còn có năm người cùng tộc với anh, bọn họ đều đang tìm anh, anh hãy nhanh chóng đi tụ họp với bọn họ đi.”

Sau khi nói một hơi nhiều lời như vậy, Hàn Lộ có chút thở hổn hển, cô vịn thân cây bên cạnh rồi chậm rãi đứng lên.

Sau khi hóa hình, thể chất của cô đã tốt hơn rất nhiều, vừa nãy rơi nhiều nước mắt như vậy cũng không ngất xỉu. Chẳng qua tinh thần của cô rất không tốt, hai mắt cực kỳ đau nhức. Cô cần phải nghỉ ngơi.

“Grừ...”

Một tiếng rống quen thuộc vang lên, Hàn Lộ nghe được mà sống mũi chua xót, con mắt lại đau nhói một trận.

“Tiểu Tuyết, đến đây.”

Bình Luận (0)
Comment