Những món thịt kia đưa tới đây lại cực kỳ đúng lúc, gà trong chuồng gà đã không còn bao nhiêu nữa. Sang năm còn muốn để cho mấy con gà kia ấp thêm mấy con gà con nữa để nuôi, nên không thể tiếp tục giết thịt được.
“Chị à, lát nữa chị cầm lấy con dao kia lột da thú ra rồi ngâm ở trong nước một chút, sau đó để Tiểu Tuyết ăn.”
“Lột da thú…Chị, không biết làm.”
Hàn Sương vô cùng xấu hổ, mỗi ngày đều nói là giúp em gái mình làm việc, kết quả là cái này không biết cái kia không biết.
“Hay là em ngồi ở bên cạnh chị dạy chị được không?”
“Được.”
Hàn Lộ trả lời một cách sảng khoái, dù sao lúc này cũng không có việc gì làm.
Kỳ thật chị gái cô cũng rất thông mình, mỗi lần làm cái gì cô chỉ cần chỉ điểm đơn giản một chút là chị ấy có thể học được rất nhanh. Giống như lúc ngưng luyện con dao hay nấu ăn gì đó, bây giờ chị ấy đều có thể làm được rất tốt.
Hai chị em ăn món canh trứng đơn giản rồi cùng nhau đi đến bãi biển xử lý đống thịt thú rừng kia.
Muốn làm mềm mấy con thú đã bị đông cứng kia cũng rất đơn giản, đốt một đống lửa ở bên cạnh chúng nó, chẳng mấy chốc toàn bộ băng phủ ở trên người bọn chúng đã bị hơi nóng làm cho tan hết ra.
Hàn Sương xách ra trong đó một con sói, để nó ở gần bên cạnh đống lửa, chờ đến khi cơ thể nó trở nên mềm nhũn liền làm theo hướng dẫn của em gái mình, trước rạch miệng của con sói ra, bắt đầu lột từ phía đầu lột xuống.
Bởi vì có con dao sắc bén, động tác của cô lại cẩn thận, cộng thêm sức lực cũng rất lớn nên lúc lột da cũng rất dễ dàng. Ngoại trừ hai tấm da đầu tiên không cẩn thận làm rách một chút, còn mấy tấm da sau đó đều lột nguyên vẹn không bị rách một chỗ nào. Nếu không nhìn cái đầu kia, nhìn thoáng qua chính là một cái ống tròn, chỉ cần chế lại một chút, rửa sạch sẽ là có thể dùng được rồi.
Đại Bạch cùng với Tiểu Tuyết yên lặng ngồi ở một bên nhìn chằm chằm vào động tác ở trên tay Hàn Sương, nước miếng ở trên miệng bắt đầu chảy tí tách.
Tiểu Tuyết kia là thèm ăn, còn Đại Bạch, chính là hoàn toàn xuất phát từ bản năng.
Hàn Lộ nghe tiếng nuốt nước miếng thỉnh thoảng vang lên, không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra, thật sự là dở khóc dở cười. Cô liền cười tủm tỉm gọi chị mình thưởng cho hai tiểu gia hỏa một khối thịt tươi thật lớn.
Tiểu Tuyết ở bên cạnh chính là một con hổ đói nhào vào thức ăn, ngậm thịt của mình ở trong miệng ăn như gió cuốn. Đại Bạch ở bên cạnh vẻ mặt ghét bỏ liếc mắt nhìn nó, yên lặng giật giật móng vuốt ngồi ở bên cạnh, không hề có ý tứ muốn ăn nào.
“Đại Bạch mày không ăn sao?”
Đại Bạch hai mắt nhìn vào khối thịt, lại nhìn vào đống lửa, ý tứ cực kỳ rõ ràng, chính là muốn ăn thịt nướng chín.
Hàn Sương nhìn liền hiểu ý, cô vừa tức giận vừa cười cười, đi qua nhặt khối thịt kia lên, cắt thành từng khối nhỏ rồi dùng cành cây xuyên qua, cắm vào bên cạnh đống lửa để nướng thịt cho Đại Bạch ăn.
“Không biết từ đâu ra một tên thích bắt bẻ đến như thế, cái miệng thật sự là càng ngày càng kén ăn.”
“Đại Bạch với Tiểu Tuyết một tinh tế một thô ráp như vậy, em nói chứ hai cái tên của chúng nó đáng ra phải ngược lại mới đúng, Tiểu Tuyết phải nên gọi là Đại Bạch, mà Đại Bạch phải nên gọi là Tiểu Tuyết mới đúng.”
Đang nhàn nhã nhìn thịt nướng, Đại Bạch lập tức toàn thân cứng đờ.
Tiểu Tuyết?
Không thể nào, tên Đại Bạch đã đủ khó nghe lắm rồi, nếu đổi tên thành Tiểu Tuyết nữa thì anh ta sẽ khóc đấy!
Đại Bạch nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Sương, rất sợ cô nàng cưng chiều em gái này sẽ lập tức đáp ứng.
Không nghĩ tới, cô nàng này thế mà lại thật sự nghĩ về chuyện đó.
Hàn Sương vẫn cảm thấy mình đặt tên cho Đại Bạch quá mức tùy ý, lúc trước Đại Bạch cũng cực kỳ không hài lòng.
Vừa vặn nói đến chỗ này, cô lập tức cùng với em gái mình thương lượng chuyện đổi tên cho Đại Bạch.
Đại Bạch đáng thương đứng ngồi không yên, ngay cả thịt nướng vô cùng mong đợi khi ăn vào trong miệng cũng không hề có chút mùi vị gì.
Nghe thử một chút hai chị em này thương lượng sẽ đặt tên mới là gì.
Tiểu Nhu, Tiểu Tuyết, Bạch Tuyết, tất cả đều là tên của mấy con cái yếu ớt mà!
Anh ta! Đường đường chính là một thần thú uy vũ bất khuất, tuyệt đối sẽ không khuất phục!