Dao găm sao?
Trong đầu Hàn Lộ đột nhiên hiện lên hình ảnh con dao găm mà trước đó mình đã ngưng luyện ra. Con dao kia đã cho mấy người Đại Sơn mượn, lúc trở về cô cũng không mang về.
Cái này…
“Chị à, trên con dao mà chị đang cầm có phải có ba đường vân không?”
“Hả? Có!”
Nghe được câu trả lời khẳng định của chị gái mình, Hàn Lộ mím môi, trong lòng đã gần như đoán được là chuyện gì đã xảy ra.
Như vậy cũng tốt, trả lại rồi, mọi người ai cũng không còn thiếu nợ ai nữa cả.
“Đây là cái mà trước đó em đã cho người của tộc Bạch Hổ mượn dùng, bây giờ người ta trả lại, chúng ta cứ lấy nó mà dùng đi. Chị có thấy là ai đưa nó đến đây không?”
“Không nhìn thấy, lúc chị đi ra thì đã thấy nó đặt ở trên bãi cát, bên cạnh còn có xác của mấy con thú nữa. Đúng rồi! Có mấy con thú nhìn rất giống Đại Bạch nữa!”
Đại Bạch ngồi ở bên cạnh nghe được tên của mình, lập tức dựng thẳng tai lên nghe.
Rất giống với mình à?
Chẳng lẽ bọn họ lại đi săn hồ ly?
Từ khi anh ta đảm nhận chức vị thú thần, địa vị của tộc hồ ly cũng là nước lên thì thuyền lên, ở mấy phương tiểu giới anh ta cũng đã ra lệnh cấm săn bắn hồ ly rồi.
Chẳng lẽ những người ở nơi này lại dám chống lại mệnh lệnh của mình sao?
Trong lòng Đại Bạch phiền não, xẹt một cái nhảy từ trong cửa sổ nhảy ra ngoài. Lúc chạy ra bãi biển nhìn thấy xác của mấy con thú, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đó không phải là hồ ly, đó là mấy con sói và mấy con báo.
Ánh mắt của người phụ nữ Hàn Sương kia thật đúng là quá tệ, thứ xấu xí đến như vậy làm sao có thể giống với mình được chứ?
Thật là nhàm chán, làm cho anh ta sợ bóng sợ gió một hồi.
Đại Bạch đi vòng qua xác của mấy con thú nằm ở đó một vòng lại không còn hứng thú nào nữa nên quay đầu trở về.
Anh ta đến nhanh, đi cũng nhanh, bước chân lại nhẹ, Hàn Sương vẫn đang nói chuyện với em gái mình nên chưa từng chú ý đến việc Đại Bạch mới vừa đi ra ngoài.
“Mấy con thú kia đưa tới đây có vẻ như cũng đã lâu rồi, lúc nãy chị có chọc thử nhưng gần như không chọc nổi. Em gái à, có khi nào những thứ đó chính là của người của tộc Bạch Hổ đưa đến cho em không?”
Hàn Sương định nói là của Dương Sí đưa đến, nhưng nghĩ đến em gái mình đối với cậu ta vẫn còn bài xích nên lập tức thay đổi lời nói.
Hàn Lộ suy nghĩ một chút, mang giày vào rồi dắt tay chị mình đi đến bãi biển.
Một đống xác của mấy con thú nằm ở đó nhìn có vẻ không ít, chí ít cũng có đến bảy tám con.
Lén lút đưa lên đảo nhiều thịt cùng với trả lại chủy thủ như vậy, còn có thể không kinh động đến Bối Bối, Hàn Lộ đại khái cũng đoán được người đưa tới là ai.
Ngược lại cũng có mấy phần giống với tính tình của A Sí.
Tuy nhiên, người đó đã có được ký ức của A Sí, hành vi của anh ta đương nhiên cũng sẽ có một chút bóng dáng của A Sí trong đó.
Khuôn mặt Hàn Lộ lạnh lùng, không tiếp tục nhìn đống thịt thú rừng kia nữa mà xoay người trở về ngôi nhà gỗ.
“Em gái, xác mấy con thú kia phải xử lý thế nào bây giờ?”
“Ừm…Cứ nhận lấy đi.”
Nếu đã nói sau này không còn quan hệ gì với nhau nữa, vậy thì mấy con mồi ở bên ngoài cũng coi như là để báo đáp lại ơn cứu mạng.
Chị gái cô đã dùng máu của chị ấy cứu mạng anh ta và Đại Sơn, đừng nói là bảy tám con thú như thế, cho dù là thêm một trăm hay tám mươi con cũng không hề quá đáng chút nào.
Hàn Lộ mở miệng nói lưu lại đống thịt thú rừng kia, kỳ thật còn có một nguyên nhân khác nữa, cô muốn thay đổi khẩu vị cho Tiểu Tuyết.
Con hổ trời sinh nên sống trong rừng núi, nhưng nó lại bởi vì mình mà phải sống ở trên hòn đảo nho nhỏ này. Thức ăn chính là hải sản, nước uống chính là nước từ tuyết tan ra.
Thỉnh thoảng cải thiện bữa ăn cũng chỉ là lấy hai con gà ra cho nó.
Hàn Lộ với Tiểu Tuyết có quan hệ khế ước nên cô cũng có thể cảm nhận được rõ ràng rằng mỗi khi nó được ăn thịt gà, tâm tình của nó vô cùng hưng phấn.
Ngẫm lại cũng có chút chua xót.
Mỗi lần cô muốn cùng nó giải trừ khế ước thả nó trở về rừng núi, tiểu gia hỏa kia luôn rầu rĩ không vui, không ăn không uống khiến cho người ta phải đau lòng.
Cuối cùng cô cũng chỉ có thể buông tha ý định đó, tạm thời nuôi Tiểu Tuyết trước, đợi đến sau này khi con mắt của cô hồi phục lại chuẩn bị rời đi rồi lại nói sau.