Minh Hà không dám để lộ nỗi lo lắng của mình ra ngoài, nếu như ông ta là tộc trưởng mà cũng luống cuống thì mấy người khác trong tộc còn có hy vọng gì nữa đây?
Một đoàn người yên lặng quay trở lại tìm một ngọn núi cách chỗ tộc Bạch Hổ không xa ẩn nấp.
Mà lúc này mọi người trong tộc Bạch Hổ cũng đang vội vàng sửa sang thu dọn chiến trường, chiếu cố những người bị thương, cũng không có ai chú ý đến bọn họ.
Mấy con rắn độc mà tộc Minh Xà thả ra ngày hôm đó không có độc châu nuôi dưỡng nên độc tố của chúng cũng không nặng, chỉ làm cho người ta toàn thân vô lực, nóng sốt hôn mê.
Dù sao thì đại vu tộc Bạch Hổ cũng đã có rất nhiều năm tiếp xúc với các loại dược thảo nên cho dù không thể sử dụng vu thuật cũng có thể tìm ra không ít phương thuốc giải độc khác. Lại thêm trước đó bà ấy vẫn còn lại một viên thuốc giải độc có tẩm nước giao châu nên những người của tộc Bạch Hổ bị rắn cắn cũng dần dần có chuyển biến tốt đẹp.
Trận đại chiến này ba tộc đại thắng, đó là nhờ có mấy cạm bẫy được bố trí bất ngờ kia nên số lượng người tử thương trong ba tộc rất ít. Vậy nên đối với người đưa ra ý kiến về mấy cạm bẫy này đương nhiên phải khen ngợi thật tốt.
Còn về phần thưởng, đơn giản chính là một ít thịt tươi để ăn, lần này số lượng thịt sói thịt báo thu hoạch được cũng không ít.
Dương Sí chia ra một nửa để lại cho mẹ mình, còn một nửa thì cùng với con dao găm kia tranh thủ thời gian nửa đêm một mình chống bè đưa đến trên hòn đảo nhỏ.
Anh không làm kinh động đến bất cứ người nào, cho dù trong lòng muốn gặp cô ấy như phát điên.
Sau khi yên lặng đem tất cả thịt để lại trên bãi cát, để lại con dao găm rồi lại chống bè trúc rời đi.
Con dao găm kia ở trong phương tiểu giới này có thể xem như là một thần binh lợi khí, đối với những việc sau này của anh có thể nói là vô cùng hữu dụng, nhưng đây không phải là thứ mà anh nên lấy.
Trong lòng Dương Sí bây giờ vẫn biết người trong lòng vẫn cho rằng mình là người khác, vậy nên con dao găm kia nhất định sẽ không nguyện ý để mình dùng. Vậy nên anh vẫn nên trả lại cho cô, để trong lòng cô có thể yên tâm thoải mái hơn một chút.
Chờ đến khi anh tìm được thứ có thể chữa lành đôi mắt của cô, khi đó anh lại đến gặp cô, lại đem những chuyện ở trên thiên giới giải thích rõ ràng cho cô hiểu. Nếu như cô ấy vẫn không chịu tha thứ nữa thì…
Vậy thì da mặt dày một chút, học theo Hạo Lan cũng được, nhớ năm đó anh ta chính là dựa vào da mặt dày, ngày nào cũng đi đến Liên Nguyệt điện ngồi lỳ ở đó mới đợi được tới ngày mây tan trăng sáng.
Còn bây giờ thì, da mặt của anh dày không nổi.
Mình đã làm cho đôi mắt của cô ấy trở nên như bây giờ, linh lực cũng không còn nữa, nếu ngày nào cũng xuất hiện trước mặt cô ấy lắc lư đến lắc lư đi, chỉ sợ người không chịu nổi sẽ chính là mình.
Dương Sí cứ như vậy mà lặng lẽ rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Sương thức dậy rời giường bước ra khỏi căn nhà gỗ, vừa duỗi thắt lưng liền phát hiện ra đống đồ vật được đặt ở trên bãi biển.
Cô chưa từng thấy qua con sói cũng chưa từng nhìn thấy con báo, cũng không nhận ra được đó là cái gì nên tiến lên nhìn kỹ. Vừa nhìn đã lập tức sửng sốt.
Ở đây có hai con vật gì đó cũng có bộ lông màu trắng, nhìn bề ngoài có vẻ giống với Đại Bạch nhà mình, chỉ có cái đầu là lớn hơn một chút, chẳng lẽ là đồng tộc à?
Em gái mình đã từng nói Đại Bạch là một con hồ ly, vậy thì mấy con này cũng là hồ ly à? Chúng nó từ đâu ra vậy?
A…
Ở đây vẫn còn một con dao găm nữa.
Hàn Sương đã ở cạnh em gái mình một thời gian, cũng từ em gái mình biết được không ít đồ vật kỳ lạ. Mấy ngày trước dưới sự chỉ đạo của em gái mình đã ngưng luyện ra được một con dao găm.
Nhưng mà thanh chủy thủ mà cô ngưng luyện ra được kia không đẹp như cái ở trước mắt này, cũng không hề sắc bén như cái trước mắt.
“Á! Dễ đứt tay quá.”
Chỉ hơi sơ sẩy một tí, bàn tay cô đã bị cắt đứt một đường.
Hàn Sương cảm thấy kỳ lạ nên mang trở về căn nhà gỗ nhỏ cho em gái mình giống như hiến bảo, nhất thời quên mất đống thịt ở trên bãi biển kia.
“Em gái à, nhìn cái này xem này!”
Hàn Lộ vừa mới tỉnh ngủ, ngồi dậy theo bản năng nhìn về phía cửa.
Hoàn toàn mơ hồ.
Hàn Sương cắn đầu lưỡi, phản ứng lại mình đã nói sai. Giọng nói hưng phấn lập tức hạ thấp xuống.
“Chị vừa mới nhìn thấy ở trên bờ cát có một con dao găm, nó đẹp mắt hơn cái mà chị ngưng luyện ra rất nhiều, còn rất sắc nữa, chị không dùng sức gì mà tay đã bị cắt một đường rồi.”