Rõ ràng trước đó chính Lang Liệt đã nói phải chờ tín hiệu của ông ta đã mới được thả rắn, bây giờ lại còn trách mình không thả rắn kịp thời.
Trong lòng Minh Hà cực kỳ phẫn nộ nhưng không thể cãi lại lúc này được, chỉ đành phải thổi một tiếng còi, thả ra năm con rắn độc còn sót lại của tộc Minh Xà ra ngoài.
Từ khi mất đi độc châu, những con rắn độc này đã gầy đi hơn phân nửa, hơn nữa không có độc châu bồi dưỡng nên căn bản không thể nuôi ra được mấy con rắn độc con.
Hiện tại chỉ còn sót lại năm con rắn độc này, nếu chết con nào là ông ta lại đau lòng thêm một chút.
Cái này nếu như thắng thì còn dễ nói, nếu bại thì…
Minh Hà lắc lắc đầu, đem ý niệm này ném ra sau đầu, tập trung khống chế điều khiển mấy con rắn độc kia.
Có mấy con rắn độc gia nhập, nhóm của Dương Sí có chút phí sức. Núi rừng ban đêm thực sự rất thích hợp cho bọn chúng ẩn nấp. Bất thình lình một con rắn chạy ra cắn một cái, rất khó để có thể phòng bị được.
Đến lúc phản ứng lại, trong tộc Bạch Hổ đã có rất nhiều người đã ngã xuống.
Lần này hung tính của tộc Bạch Hổ đã bị kích phát triệt để, ai nấy đều hung ác xông lên tấn công cắn xe người của ba tộc bên kia.
Cuộc chiến kéo dài từ nửa đêm đến tận bình minh, tộc Thiên Lang rốt cuộc không thể kiên trì thêm được nữa phải rút lui. Khắp nơi đều là máu thịt mơ hồ, ngoài ra còn có xác chết của mấy con sói con báo nữa.
Chỉ riêng việc quét dọn chiến trường thì tộc Bạch Hổ cũng phải tốn mất hơn một ngày rồi.
Tất cả mọi người đều mệt mỏi đến không chịu nổi, nhưng lại không dám buông lỏng một chút nào, chỉ sợ tộc Báo tộc Thiên Lang lại không cam lòng quay trở lại.
Tộc Thiên Lang kia thực sự là có dã tâm nhưng thực lực lại không đủ, một nửa người đã bị chết trong mấy cạm bẫy bên kia, gần một nửa số còn lại chết dưới tay tộc Bạch Hổ, còn lại gần một nửa chết trong tay tộc Man Ngưu bên kia nữa.
Tổn thất thực sự quá nặng nề.
Chuyện đầu tiên sau khi Lang Liệt rút đi chính là đuổi tất cả người của tộc Minh Xà ra ngoài.
Dọc theo đường đi, Minh Hà vẫn không ngừng khuyến khích ông ta đến cướp đoạt địa bàn của tộc Bạch Hổ, nói là tình huống ở bên này hỏng bét như thế nào, rằng nếu ba bộ tộc liên thủ thì tất nhiên có thể nuốt chửng được tộc Bạch Hổ.
Kết quả lúc đến đây tình hình căn bản không phải như ông ta nói. Còn làm cho ông ta phải tổn thất tộc nhân một cách vô ích như vậy nữa.
Khuôn mặt Minh Hà âm trầm, mang theo một nhóm người còn lại của tộc Minh Xà từ trong đội ngũ của tộc Thiên Lang rời đi.
Ông ta cũng không hề giải thích một lời nào, bởi vì chuyện này thật đúng là phải trách ông ta. Bởi chính ông ta muốn đến tộc Bạch Hổ để đoạt lại độc châu nên mới không ngừng khuyến khích Lang Liệt như thế.
Vốn cho rằng ba tộc tộc hợp lực là thế nào cũng có thể bắt được tộc Bạch Hổ, đến lúc đó mình muốn tìm lại độc châu cũng là chuyện quá dễ dàng. Kết quả không nghĩ tới tộc Bạch Hổ lại là một khúc xương khó gặm.
Tộc Minh Xà chỉ trong một đêm lại mất đi mấy chục người…
Giữa trời đông giá rét như thế này phải làm gì bây giờ?
Nhìn thấy mọi người tộc Thiên Lang rời đi càng lúc càng xa, Minh Hà híp mắp nói với mọi người trong tộc quay đầu lại đi trở về.
“Tộc trưởng, chúng ta quay lại đó không phải là chịu chết sao?”
Một người trẻ tuổi lớn gan đánh bạo tới nói chuyện với ông ta.
Tính tình Minh Hà đối với những người còn sót lại trong bộ tộc bây giờ rất tốt, cũng không hề giấu diếm gì, trực tiếp đem những tính toán của mình nói cho bọn họ biết.
“Chúng ta có ít người, tập trung lại ở một chỗ xung quanh đó ẩn núp cũng không khó. Trước tiên quan sát tộc Bạch Hổ với tộc Man Ngưu xem thử thức ăn của bọn chúng giấu ở chỗ nào. Mấy ngày nay tộc Thiên Lang vẫn luôn nhìn chằm chằm ở xung quanh nhưng lại không hề nhìn đến chỗ mà mấy tộc kia đến đó săn bắn, nhất định là bọn họ có để lại thức ăn.”
Chỉ cần tìm được chỗ mà bọn họ giấu đồ ăn, đến lúc đó lại tìm cách trộm đi, như vậy thì ít nhất tộc Minh Xà trong mùa đông giá rét này sẽ không bị chết đói.
Minh Hà thở dài, quay đầu nhìn lại một đoàn người ở phía sau lưng mình. Mỗi người đều dùng ánh mắt chờ đợi nhìn ông ta.
Có mấy giống cái, có trẻ con, có người già, cũng có mấy tiểu tử vừa mới lớn.
Đàn ông trai tráng tính ra còn chưa tới mười người.
Chỉ với những người này, tộc Minh Xà còn có thể kéo dài được sao?