Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 351 - Chương 351. Sáu Tộc Hỗn Chiến 2

Chương 351. Sáu tộc hỗn chiến 2 Chương 351. Sáu tộc hỗn chiến 2

“Lang Liệt, để cho mấy giống cái cùng với trẻ con chờ ở dưới chân núi đi. Sức mạnh của cả ba tộc chúng ta liên hợp lại nhất định có thể đoạt được tới tay cả hai địa bàn này.”

Nghe được lời này, người đàn ông dẫn đầu lập tức cười nhạo một tiếng.

“Từ lúc nào mà Minh Hà ông lại quan tâm đến mấy kẻ yếu như vậy?”

Trên mặt Minh Hà lại lộ ra vài phần đắng chát.

Nếu như tộc Minh Xà của ông ta lúc này vẫn còn ở thời kỳ toàn thịnh, làm gì ông ta sẽ quan tâm đến cái gì mà giống cái với trẻ con thế này. Nhưng bây giờ số lượng người trong tộc Minh Xà chỉ còn lại không đến một nửa, nếu như không đảm bảo an toàn cho mấy giống cái cùng với trẻ con kia, vậy thì chỉ cần mấy năm ngắn ngủi nữa thôi là tộc Minh Xà sẽ hoàn toàn biến mất.

Lang Liệt này tâm tư quá ác độc, thế mà ông ta lại nảy ra ý định để cho mấy giống cái và trẻ con đi trước dò đường. Giống cái và trẻ con của tộc bọn họ có chết hay không cũng không liên quan gì với ông ta, nhưng trong đó còn có mấy chục giống cái và những đứa trẻ còn sót lại của tộc Minh Xà nữa.

Minh Hà làm sao có thể để cho bọn họ phải chịu chết vô ích như vậy.

“Đâu phải là tôi quan tâm đến mấy người bọn họ, chỉ là nghĩ bọn họ vụng về, trời lại tối như vậy nữa, nếu như không cẩn thận ngã xuống làm cho mấy đứa trẻ khóc toáng lên làm cho mấy người tộc Bạch Hổ phát hiện ra thì phải làm sao bây giờ?”

Bước chân Lang Liệt dừng lại, không thể không thừa nhận những lời Minh Hà nói cũng có mấy phần đạo lý. Nếu bị người của tộc Bạch Hổ phát hiện ra sớm quá cũng sẽ không tốt.

Suy đi nghĩ lại ông ta vẫn gật đầu cho phép mấy giống cái và trẻ con được ở lại dưới chân núi, còn mình thì dẫn theo toàn bộ mấy người đàn ông của tộc Thiên Lang, tộc Minh Xà và tộc Báo âm thầm lên núi.

Mấy con hổ của tộc Bạch Hổ đã bắt đầu cảnh báo với chủ nhân của mình từ lúc đàn sói, báo đến phía dưới chân núi nên người của tộc Bạch Hổ ở trên núi sớm đã có sự chuẩn bị.

Rừng núi yên tĩnh rất nhanh liền vang lên những tiếng kêu thảm thiết.

Lang Liệt làm thế nào cũng không nghĩ tới, ông ta vừa mới đến chỗ của tộc Bạch Hổ, còn chưa kịp hô khẩu hiệu tấn công thì người ở phía trước đã bị chết và bị trọng thương hơn phân nửa rồi.

Những cái cạm bẫy này được đào cũng thật sâu, mỗi cái hố đều có chiều cao hơn một người trưởng thành, người vừa bị rơi xuống liền bị mấy cây gỗ vót nhọn đâm thẳng vào.

Những cây gỗ dưới kia đều dùng con dao găm chưa kịp trả lại mà gọt, từng cái đều sắc nhọn vô cùng. Chỉ cần người vừa mới rơi vào trong bẫy, không phải trọng thương thì chính là chết ngay lập tức, không ai có thể leo được ra ngoài.

Lang Liệt chưa từng nhìn thấy loại cạm bẫy như vậy, nhất thời trợn tròn mắt choáng váng.

“Tộc trưởng! Chúng ta nhanh chóng xuống núi thôi! Nhìn bộ dạng này nhất định tộc Bạch Hổ đã có chuẩn bị trước rồi, hôm nay tuyệt đối không phải là ngày tốt để cướp đoạt địa bàn đâu.”

Mấy người hơi nhát gan lập tức vây quanh khuyên nhủ Lang Liệt. Tộc trưởng tộc Báo thì làm sao lại cam tâm, hừ lạnh một tiếng chửi mắng những người đang vây lại khuyên bảo kia, lại thúc giục Lang Liệt tiếp tục gọi người tiến công.

Đều đã đến trước mắt tộc Bạch Hổ như thế này rồi, chỉ còn một bước ngắn nữa là có thể cắn được một khối thịt to, bây giờ mà lui lại, sao có thể được chứ?

Lang Liệt không nói gì, chỉ trầm mặt vỗ vỗ vào con sói ở bên cạnh. Con sói màu trắng bạc kia đột nhiên ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, đó là tín hiệu muốn cường công.

Rất nhanh có rất nhiều người xông lên, có mấy người ở phía trước nhắc nhở nên bọn họ không bị rơi vào trong bẫy nữa, trực tiếp nhảy vào trong địa bàn của tộc Bạch Hổ.

Nghênh đón bọn họ chính là một bầy hổ to lớn đang gầm rống xông tới, còn có một đám đàn ông ai nấy cầm những loại vũ khí tinh xảo trong tay. Mỗi người bọn họ đều có tinh thần sáng láng, so sánh với những người phía đối diện một đường bôn ba đến đây, chưa kịp nghỉ ngơi đã xông thẳng lên núi cướp địa bàn thì tinh thần sẽ tồi tệ hơn nhiều.

Vừa mới đối mặt cận chiến ngay lập tức đã rơi vào thế hạ phong, càng đánh càng liên tiếp bại lui, giống như là một đám chưa ăn cơm no nên không hề có chút sức lực nào.

Ở bên kia bầy hổ cũng không hổ danh là vua của bách thú, đối mặt với một đám báo sói còn có thể lấy ít thắng nhiều.

Lang Liệt nhìn thấy trong lòng liền bốc hỏa, một quyền đấm bay một người đàn ông của tộc Bạch Hổ đang dây dưa với ông ta, quay đầu hướng về phía Minh Hà đứng cách đó không xa rống to: “Ông còn chờ cái gì nữa? Chờ người bên mình toàn bộ đều bị giết sạch à?”

Bình Luận (0)
Comment