Lão tộc trưởng mang theo Dương Sí hùng hùng hổ hổ qua sông.
Tin tức mà bọn họ mang đến ngay lập tức đã khiến cho Ngưu Lực và Phi Dực coi trọng.
Phải biết rằng mặc dù tạm thời vẫn chưa nhìn thấy dã thú bị nhiễm bệnh ở phụ cận, nhưng nói không chừng chỉ qua hai ngày sau sẽ xuất hiện.
Nếu như toàn bộ dã thú ở xung quanh vùng đất bọn họ sinh sống đều bị nhiễm bệnh, đến lúc đó một lượng lớn thức ăn bị giảm xuống không nói mà nguy hiểm mỗi khi ra ngoài đi săn cũng sẽ gia tăng rất nhiều. Hơn nữa còn có người của tộc Thiên Lang, rất có thể bọn họ sẽ liên hợp với các bộ tộc khác để tranh đoạt địa bàn.
Tộc trưởng của ba bộ tộc cùng tập trung lại với nhau, thương lượng ước chừng nửa ngày mới sơ bộ định ra được kế hoạch hợp tác.
Vấn đề quan trọng nhất trước mắt chính là tranh thủ lúc bệnh dịch còn chưa lan đến đây đi kiếm thêm nhiều thức ăn một chút. Thời tiết lúc này cực kỳ lạnh, con mồi đi săn được mang về cũng có thể cất giữ rất lâu, cũng không sợ bị thối rữa.
Ba tộc đều phái ra những người thợ săn tinh nhuệ nhất ở trong tộc tổ hợp lại với nhau, bọn họ cùng nhau săn bắn, con mồi săn được mang về nếu đã chết liền phân phát xuống dưới, mỗi nhà tự mình cất kỹ.
Còn nếu như con mồi vẫn còn sống sẽ ném đến trên hòn đảo có lều lớn ở ngoài kia, nuôi ở đó trước đã. Ở chỗ đó cũng không đến mức sẽ bị nhiễm bệnh gì.
Còn về phần gia cố chỗ ở, việc đào đất để đặt cạm bẫy cũng phải làm.
Dương Sí là tinh anh ở trong tộc, đương nhiên là được phân đến đội ngũ săn bắn.
Nói đến tộc Bạch Hổ là bộ tộc lực lượng cường đại nhất, nhưng khi đi ra ngoài săn bắn thì tính ra lực lượng lại mỏng nhất.
Tộc Phi Ưng có chim ưng của bọn họ đi theo, tộc Man Ngưu thì có mấy con trâu chở đi, chỉ có tộc Bạch Hổ là cái gì cũng không có.
Nhưng tổ hợp như vậy lại trở nên hài hòa ngoài ý muốn.
Nhóm mấy con chim của tộc Phi Ưng sẽ bay ở phía trước làm trinh sát, thám thính tình hình cùng với những con mồi rồi trở lại báo cáo. Các thợ săn sẽ dựa vào vị trí mà mấy con chim đã báo để vây bắt con mồi. Sau đó mấy con mồi sẽ được mấy con trâu lớn của tộc Man Ngưu chở về.
Trước kia tộc Bạch Hổ đi ra ngoài săn bắn, con mồi săn được đều là khiêng trên vai trên tay để xách về, một nhóm đi ra ngoài cộng lại cũng khoảng chừng mười người nên cho dù có săn được nhiều hơn cũng không mang trở về được. Lúc này thì lại khác, có hơn mười con trâu lớn kia, hơn nữa còn có một đám đàn ông khỏe mạnh cường tráng này nữa, người của ba tộc đều cùng dốc hết sức lực truy đuổi con mồi.
Không câu nệ đó là con thú gì, chỉ cần đó là một vật sống có thể lấp đầy bụng bị họ nhìn thấy là không thể chạy thoát được. Ngay cả mấy con rắn cũng bị họ tóm ra được cả mấy ổ.
Ba tộc cùng bận rộn đến khí thế ngất trời, ngay cả những người phụ nữ sợ lạnh kia cũng bọc một lớp da thú thật dày đi ra ngoài để đào cạm bẫy.
Tộc Thiên Lang đến sớm hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng.
Đội ngũ săn bắn mới đi ra ngoài săn bắn ba lần thì mấy con chim đã phát hiện được tung tích của người của tộc Thiên Lang. Nhân số bọn họ đi ra ngoài cũng không nhiều nên cũng không tiện đối mặt trực diện với tộc Thiên Lang. Hơn nữa thời điểm lúc phát hiện ra người của tộc Thiên Lang cũng là lúc họ đang kiểm kê con mồi để mang trở về trong tộc.
Thời gian lúc này đã qua hơn mười ngày, bên ngoài ba bộ tộc đã đào được không ít cạm bẫy, bên trong đó còn chôn rất nhiều gai gỗ nhọn.
Những thứ đó đều là chủ ý của Dương Sí nói với lão tộc trưởng.
Mặc dù anh không khôi phục được thần lực nhưng những thứ trong đầu lại là không ít, cứ dựa theo ý kiến của anh chuẩn bị cạm bẫy, mỗi cái đều hung hiểm vô cùng, đảm bảo mấy người của tộc Thiên Lang có tới sẽ không có đường mà về.
Hai ngày sau đó, cả ba bộ tộc cùng an tĩnh lại, yên lặng nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đến đêm ngày thứ ba, dưới chân núi tộc Bạch Hổ lặng lẽ lóe lên những đôi mắt xanh biếc. Mục tiêu của chúng rất rõ ràng, một nửa hướng về phía tộc Bạch Hổ ở trên núi, một nửa thì vượt qua sông, hướng về phía vùng đất của bộ tộc Man Ngưu.
Đi theo phía sau chúng là một đoàn người đen kịt. Có nam có nữ, còn có không ít trẻ con nữa.
Tranh đoạt địa bàn còn mang theo phụ nữ trẻ con, đúng là một chuyện lạ hiếm gặp.