Lúc này hai người Dương Sí và Đại Sơn cũng đã lên tới bờ. Bởi vì Hàn Lộ không đem chuyện lúc trước nói với Bối Bối nên Bối Bối đối với Dương Sí cũng không hề có địch ý gì. Dọc theo đường đi Bối Bối còn kể cho Dương Sí nghe không ít những chuyện phát sinh sau khi Hàn Lộ trở về đảo.
Kể cả chuyện toàn bộ linh lực của Hàn Lộ đã mất hết, hiện giờ mỗi buổi chiều đều phải ngủ say dưới đáy biển thật lâu mới có thể khôi phục được linh lực.
Trong lòng Dương Sí cũng biết chuyện Hàn Lộ mất hết linh lực này tất nhiên cũng có quan hệ với mình, thật sự là hận chết bản thân mình ở nửa tháng trước.
Cô ấy cho rằng mình đã chết, trong lòng bi thương đến cực điểm, khó khăn lắm mới đợi được mình tỉnh lại lại chỉ nhận được mấy câu lạnh như băng, chỉ có thể ảm đạm quay trở lại đảo của mình.
Một cô nương yếu ớt như vậy, con mắt không nhìn được rõ ràng, linh lực cũng mất sạch, thật sự may mắn chính là dọc đường đi không xảy ra chuyện gì. Nếu không thì mình có tự hủy thần hồn đi cũng sẽ không chuộc được tội.
“A Sí, tôi trở về gặp A Mạn trước đã, lát nữa tôi sẽ đến tìm anh.”
Đại Sơn chào Dương Sí một tiếng rồi vội vàng chạy lên núi. Dương Sí hít sâu một hơi rồi cũng đi theo anh ta lên núi.
Sau khi trở về, đầu tiên anh đến chỗ mẹ mình báo mấy tiếng rằng mình đã bình an, sau đó liền đến chỗ sơn động của lão tộc trưởng. Lúc trước anh nói với Tiểu Lộ rằng mình cần phải trở về chỗ bộ tộc mình để dàn xếp mấy chuyện ở trong tộc cũng không phải là nói láo. Nếu như không phải là chuyện cực kỳ quan trọng, tuyệt đối anh sẽ không rời khỏi đảo lúc này.
“A Sí, tốt lắm, thân thể không có việc gì là tốt rồi, trở về được là tốt rồi.”
Lão tộc trưởng nói xong, trong mắt đúng là có thêm mấy phần ướt át.
Dương Sí lúc này lại không có tâm tình cảm động, vô cùng nghiêm túc nói: “Lão tộc trưởng, phải lập tức liên hệ với tộc Man Ngưu và tộc Phi Ưng, ba bộ tộc liên hợp lại với nhau, cố gắng gia cố lại chỗ ở, tích trữ thức ăn, còn có làm ra càng nhiều cạm bẫy càng tốt.”
“Cái gì?”
Lão tộc trưởng bị bộ dáng nghiêm túc này của Dương Sí làm cho hoảng hốt.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Dương Sí gật đầu, chuyện này vẫn là khi anh đi đến tộc Thiên Lang cứu người mới phát hiện ra. Đại khái cũng chỉ có một mình anh phát hiện được.
Sau khi cứu được người ra khỏi đó, thấy trái tim mọi người vẫn còn căng thẳng nên anh không nói ra sợ mọi người mất bình tĩnh. Nào ngờ sau đó lại còn gặp phải gấu đen, còn là gặp được một lần hai con.
Vốn dĩ anh đã bị thương không nhẹ, lại bị hai con gấu đen lớn công kích cùng một lúc, anh với Đại Sơn liều mạng trọng thương mới giết chết được hai con gấu đen kia, sau đó liền hôn mê nên càng không có cơ hội mở miệng nói ra chuyện đó.
“Tộc Thiên Lang bắt bọn Đại Sơn về đó là để thử thuốc. Lúc chúng tôi đi vào trong tộc Thiên Lang cứu mấy người Đại Sơn ra, tôi có để ý thấy trong tộc bọn họ cũng có không ít người và sói đã chết. Mỗi người đều có khuôn mặt thối rữa, tay chân tím tái sưng phù lên. Có một số người của tộc Thiên Lang mặc dù vẫn còn sống nhưng trên mặt đã bắt đầu có dấu hiệu thối rữa rồi. Rõ ràng là bị nhiễm một loại bệnh truyền nhiễm rất dễ lây lan.”
Lão tộc tưởng nghiêm túc hơn mấy phần.
“Tộc Thiên Lang bị loại bệnh kia, đó là do bọn họ đáng phải chịu, tại sao lại phải đến mức báo động cho cả ba bộ tộc cùng liên hợp lại?”
“Bởi vì loại bệnh kia không phải là do tộc Thiên Lang tự mình phát ra mà là từ mấy dã thú ở bên ngoài bị nhiễm bệnh truyền vào. Trên đường chạy trốn khỏi tộc Thiên Lang, tôi cùng với mấy người Đại Sơn gặp được rất nhiều con dã thú cũng bị thối rữa, toàn thân sưng phồng mưng mủ tình trạng vô cùng nghiêm trọng. Toàn bộ vùng rừng núi ở phía đông bị lây nhiễm nhiều vô số. Hơn nữa lúc chúng tôi chạy trốn, có rất nhiều người của tộc Thiên Lang cũng đang thu dọn đồ đạc.
Lão tộc trưởng lập tức hiểu được.
Nhiều dã thú bị bệnh như vậy, không bao lâu nữa sẽ chết. Những bộ tộc ở phía đông kia nếu như không muốn bị chết bệnh, chết đói, họ sẽ chỉ còn cách di chuyển chỗ ở của mình.
Mà tộc Thiên Lang kia chính là ở phụ cận của tộc Bạch Hổ bắt người mang đi!
Bọn họ vừa có ý định bắt người mang về để thử thuốc, vừa muốn từ trong miệng người của tộc Bạch Hổ hỏi thông tin để đến tranh đoạt địa bàn.
Từ khi mấy người Dương Sí trở về đã qua mấy ngày rồi, nếu như vẫn không bắt đầu chuẩn bị thì nhất định sẽ không kịp.
Rất nhanh lão tộc trưởng đã đưa ra quyết định, ông liền gọi hai anh em Tiểu Sơn đến, đem chuyện tổ chức lại những người lao động khỏe mạnh ở trong tộc giao cho bọn họ.
“Còn về phần A Sí, cậu đi với tôi qua bên chỗ bộ tộc Man Ngưu bên kia.”
Chuyện của tộc Thiên Lang vẫn là Dương Sí hiểu rõ nhất.