Tuy nhiên trong lòng càng thống khổ, đầu óc càng trở nên minh mẫn rõ ràng.
Anh ta hiểu mình cần phải làm gì bây giờ.
“Chị à, bây giờ nhờ chị chăm sóc cho Tiểu Lộ một thời gian. Còn chuyện về đôi mắt của Tiểu Lộ, em đã biết rồi, nhất định em sẽ tìm được thuốc đến chữa khỏi cho cô ấy.”
Dương Sí nói xong liền đỏ mắt nhìn về phía căn nhà gỗ, không nói gì thêm nữa liền trực tiếp xuống nước, ngồi ở trên lưng Bối Bối.
Chờ đến khi Bối Bối mang người rời đi mất hút, Hàn Sương mới phản ứng lại được.
“Phi phi phi, em gái của tôi mà cậu nhờ vả cái gì, có bệnh à?”
Hàn Sương lại mắng Dương Sí thêm mấy câu rồi đột nhiên an tĩnh trở lại. Cậu ta nói cậu ta sẽ tìm thấy thuốc để chữa lành mắt của em gái mình, liệu có thật không?
Mắt của con bé như vậy, nếu như muốn chữa khỏi trừ phi có thể tìm được thứ ở trong biển sâu kia, đào mắt của nó làm thuốc thì mới có thể chữa được.
Tuy nhiên kiến thức của cô suy cho cùng thì cũng không phải là biết hết tất cả, giống như là mấy loại dược thảo ở trên đất liền, mình cũng không biết rõ lắm. Nghe giọng điệu khẳng định của Dương Sí kia, thật giống như cậu ta thực sự có thể tìm được thuốc chữa khỏi cho đôi mắt của con bé vậy.
Hàn Sương nhìn theo hai cái bóng đen đang dần khuất xa kia, cô cắn chặt môi, nếu như Dương Sí thật sự có thể tìm được thuốc chữa khỏi mắt cho em gái mình, vậy thì cô sẽ không ném cậu ta xuống biển cho cá ăn nữa.
“Hừ!”
Đại Bạch nhìn bộ dạng thất thần của Hàn Sương đang giống như nhập định, trong lòng tức giận, nhịn không được liền hừ một tiếng.
Lúc ở thiên giới tên kia là loại hình được mấy tiên nữ yêu thích nhất, đến nhân gian này vẫn chiêu ong gọi bướm như vậy. Vừa thấy Hàn Sương lúc nãy còn hung dữ như vậy, tưởng rằng cô ấy sẽ không giống với mấy tiên nữ nông cạn kia, thế mà lại không ngờ…
Trong lòng anh ta đột nhiên dâng lên một cỗ tà hỏa vô cùng kỳ quái, làm cho anh ta đứng ngồi không yên, luôn muốn cắn một cái gì đó để hạ hỏa mới được.
Trùng hợp lúc này Hàn Sương lại đem anh ta ôm lên.
“Mày đây là lại tức giận cái gì thế hả?”
Một đoạn cổ tay trắng muốt cứ như vậy lắc qua lắc lại trước mặt Đại Bạch, làm cho anh ta xúc động cắn lên đó.
“Đại Bạch!”
Hàn Sương hét lên một tiếng nhưng lại không hất Đại Bạch đang ở trong ngực mình ra mà dùng bàn tay còn lại không bị cắn kia nắm lấy cổ Đại Bạch muốn kéo ra ngoài.
“Mày thật sự là phát điên rồi à? Lại còn dám động miệng nữa!”
Đại Bạch chậm rãi tỉnh táo lại, nhìn thấy bên trên cổ tay trắng muốt kia đang chảy máu ròng ròng, trong lòng vừa hối hận vừa đau lòng. Quỷ thần xui khiến thế nào mà anh ta lại lè lưỡi đem toàn bộ máu tươi chảy ra kia liếm sạch sẽ.
Hàn Sương: “…”
Lúc này cô thật sự là lập tức liền ném Đại Bạch ra ngoài.
“Mày! Mày!”
Đại Bạch thế mà lại liếm máu của cô!
Hàn Sương kinh hãi không ít, cũng không quan tâm Đại Bạch đang ở phía sau lưng mình, giống như bị ma đuổi chạy thẳng về phía căn nhà gỗ.
Động tĩnh khi Hàn Sương bước vào trong phòng quá lớn, Hàn Lộ còn tưởng đã xảy ra chuyện gì đó, vội vàng mò mẫm đi về phía cô ấy.
“Chị à, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao chị lại thở hổn hển quá vậy?”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì hết!”
Hàn Sương làm sao dám nói ra chuyện Đại Bạch đã liếm máu cô kinh khủng như vậy, nói ra lỡ như dọa con bé thì làm sao bây giờ. Cô liền vội vàng chuyển sang nói đến chủ đề khác.
“Hai người Đại Sơn với Dương Sí kia đã đi rồi.”
Nói xong còn cẩn thận nhìn xem phản ứng của em gái mình như thế nào.
Nhưng…
Không hề có phản ứng gì hết.
Ngay cả mí mắt cũng không hề nhúc nhích, phảng phất chính là người vừa mới đi chỉ là hai người không quan trọng.
Theo lý thuyết nếu như thấy phản ứng của em gái mình như vậy, cô hẳn phải yên tâm mới đúng. Nhưng không biết vì sao, cô luôn cảm thấy em gái mình vẫn không thực sự buông xuống được.
Đây đại khái chính là tâm linh cảm ứng của hai chị em chăng?
Tuy nhiên loại chuyện này nếu như em gái mình đã không chịu nói thì cô cũng sẽ không hỏi. Chỉ hy vọng sau một thời gian nữa, em gái mình có thể thực sự buông xuống được.
Hòn đảo tạm thời cũng được coi là yên bình.