Đạp trên sương sớm mà đến, Hàn Sương đã nhanh chóng quay trở lại.
“Bối Bối đã chờ sẵn ở bên ngoài rồi, đi thôi.”
Cô nhìn thẳng vào mặt Đại Sơn nói mấy lời này, Đại Sơn như hòa thượng sờ đầu mãi không thấy tóc, chẳng hiểu gì cả, muốn nhìn thử phản ứng của Dương Sí như thế nào nhưng lại bị ngăn cản lại.
Không còn cách nào khác, anh ta chỉ có thể đứng dậy và đi ra ngoài.
Nơi này dù sao thì cũng không phải là nhà của mình, anh cũng không nghĩ đến việc ở lỳ lại chỗ này như vậy. Rõ ràng anh ta đã bị ngất xỉu ở trong rừng núi, ngay khi vừa tỉnh lại lại phát hiện mình đang ở trên hòn đảo của Hàn Lộ khiến cho anh ta vô cùng sợ hãi.
Đại Sơn vô cùng lo lắng muốn trở về nhà, muốn được gặp lại A Mạn nhưng cũng không quên gọi người anh em của mình một tiếng, anh ta muốn hỏi rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.
Ở bên kia Dương Sí nghe được Đại Sơn gọi mình, cho dù trong lòng cực kỳ không tình nguyện cũng chỉ có thể đứng dậy. Lúc này Hàn Lộ mới mở mắt ra.
Dương Sí đi hai bước đột nhiên xoay người lại, chân thành nói: “Tiểu Lộ, giữa chúng ta có chuyện hiểu lầm, để anh về trước đem chuyện trong tộc dàn xếp ổn thỏa xong đã, sau đó nhất định anh sẽ trở về giải thích rõ ràng với em.”
Hàn Lộ theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, trước mắt cô lúc này chỉ là một mảng mơ hồ, cái gì cũng không nhìn rõ được.
“Không cần đâu, giữa tôi và anh không có chuyện hiểu lầm gì hết. Những gì cần nói thì lúc nãy tôi cũng đã nói rõ ràng rồi. Sau này anh cũng không cần đến đây nữa.”
Cái hành động phủi sạch quan hệ như thế này, Dương Sí thật sự là nghe lần nào khó chịu lần đấy. Nhưng ai bảo chính anh quên người ta trước, bây giờ có khó chịu như thế này cũng là đáng đời.
“Em…”
Dương Sí đột nhiên cụp mắt xuống, sải bước trở về, nắm lấy cằm Hàn Lộ nâng lên, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô.
“Con mắt của em…”
Hàn Lộ cảm thấy toàn thân cứng đờ, phản ứng đầu tiên không phải là đẩy người ra mà là một cảm giác vô cùng thân thiết. Nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại, người đang ở trước mặt mình bây giờ không phải là A Sí, cô liền lấy tay hất tay anh ra khỏi khuôn mặt mình.
“Không liên quan gì đến anh, mời anh đi cho.”
Dương Sí còn đang định hỏi lại, đột nhiên sau lưng có một sức lực thật lớn kéo anh ra ngoài. Quay đầu nhìn lại thì người đó chính là chị gái của Tiểu Lộ.
“Tại sao cậu lại nhiều lời như vậy, đi đi đi!”
Bây giờ sức lực của Hàn Sương rất lớn, dùng ở đây cũng là vừa vặn, cô kéo Dương Sí ra khỏi căn nhà gỗ, một đường không hề dừng lại mà đi thẳng ra phía bờ biển.
Dù sao Hàn Sương cũng là chị gái của người trong lòng, Dương Sí cũng không tiện động thủ với cô, chỉ có thể để mặc cho Hàn Sương kéo mình đi. Hơn nữa còn có một số lời mà Tiểu Lộ không chịu nói, lát nữa mình có thể thử hỏi cô ấy một chút.
Hai người rất nhanh đã đi đến bãi biển, Đại Sơn đã bò lên trên người Bối Bối, còn đang đợi Dương Sí.
Hàn Sương thả tay ra, hất cằm lên hướng về phía Bối Bối.
“Cậu có thể đi được rồi.”
Dương Sí nhìn thấy Đại Sơn đang dùng sức vẫy gọi mình từ trên lưng Bối Bối, anh vẫn không nhảy xuống nước, quay đầu rất nghiêm túc nhìn thẳng vào Hàn Sương hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra với mắt của Hàn Lộ.
Đôi mắt linh động kia bây giờ phảng phất như bị một tầng sương mù dày đặc bịt kín lại, rốt cuộc là không còn nhìn thấy một tia thần thái nữa. Trước đó anh quá mức kích động không chú ý đến, chỉ đến lúc chuẩn bị đi lúc anh quay đầu nói chuyện mới phát hiện ra.
Hàn Sương vốn cũng không muốn nói chuyện với anh, nhưng ngẫm lại nói ra cũng tốt, xem ngày sau anh dám còn mặt mũi nào mà tới đây nữa không.
“Con mắt của con bé là bởi vì đã chảy nước mắt quá nhiều, còn về phần vì sao chảy nước mắt nhiều như vậy thì chắc là cậu cũng đã quá rõ ràng rồi. Nếu như đã chiếm được chỗ tốt rồi thì đừng có đến làm cho em gái tôi phải đau lòng như vậy nữa. Con bé bây giờ mỗi lần gặp cậu là mỗi lần nó phải đau lòng, nếu như cậu là một người biết ơn thì cứ nghe lời sau này đừng đến quấy rầy chúng tôi nữa, nếu không thì…”
Giọng nói của Hàn Sương lập tức âm trầm.
“Tôi liền đem cậu ném xuống biển cho cá ăn.”
Trong lòng Dương Sí gần như nghẹn lại, trái tim phảng phất như bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy, chà xát tới chà xát lui, đau đến mức gần như không thở nổi.