Bây giờ cho dù anh nói như thế nào thì chỉ sợ cô cũng sẽ không tin, Dương Sí thực sự rất đau đầu.
“A Sí, hai người đang làm gì vậy?”
Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên trong căn nhà gỗ, đánh thức hai người vẫn đang im lặng.
Dương Sí không biết nên cảm thấy may mắn hay là thở dài, Đại Sơn tỉnh lại lúc này thật là đúng dịp. Người ta lúc này đang muốn đem hai người đuổi đi!
Quả nhiên Hàn Lộ vừa thấy Đại Sơn đã tỉnh lại, lập tức gọi to một tiếng gọi Hàn Sương vào trong.
“Chị à, chị đi gọi Bối Bối đi, bảo nó đưa hai người này đi đi.”
Đại Sơn: “…”
Anh ta nói gì sai à? Tại sao vừa mới tỉnh lại đã bị đuổi đi như thế rồi?
Hàn Sương lặng lẽ quan sát tình huống ở trong phòng, ừ một tiếng rồi thả Đại Bạch trong tay xuống, xoay người đi ra khỏi bờ biển gọi Bối Bối.
Dương Sí lại ngại mất mặt trước mặt Đại Sơn cùng với đối thủ một mất một còn, cũng không tiện lại đi cầu xin Hàn Lộ nghe mình giải thích.
Anh chỉ có thể cúi đầu ngồi sang một bên.
Đại Bạch vẫn đi theo bên cạnh hai chị em, đương nhiên biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Vừa nghĩ đến tên gia hỏa đè ép mình mấy vạn năm bị phụ nữ ghét bỏ đến mức này, trong lòng quả thực còn vui vẻ gấp mấy lần so với ăn thần đan.
Anh ta nghênh ngang lắc lắc cái đuôi nhảy lên giường, lại chạy đến nằm ở trong vòng tay của Hàn Lộ.
Sau khi sờ được bộ lông mềm mại kia, vẻ mặt của Hàn Lộ cũng trở nên dịu lại, không nói gì hết, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của Đại Bạch.
Ánh mắt nóng rực của Dương Sí gần như có thể đâm thủng hai cái lỗ trên thân của Đại Bạch. Đại Bạch lại không hề nhúc nhích, cũng không hề có ý tứ muốn chuyển chỗ ngồi của mình.
Anh ta vô cùng hưởng thụ cái dáng vẻ đối thủ một mất một còn của mình nhìn cực kỳ khó chịu nhưng lại không thể làm gì được mình như thế này.
Thật sự là vô cùng thoải mái.
Nhớ tới năm đó khi còn ở trên thiên giới, tên kia chính là thiên chi kiêu tử ở trong miệng của tất cả mọi người trên toàn cõi thiên giới đó. Tốc độ tu hành cực kỳ nhanh, ngộ tính cực kỳ cao. Mỗi tổ sư mỗi khi truyền thụ thuật pháp cho anh ta đối với anh ta đều khen không dứt miệng.
Mà mình, lại là một tên lưu manh, quỷ gây sự, thứ không bớt lo ở trong miệng của mấy tổ sư. Mãi cho đến khi lớn lên, mấy cái tên hiệu này vẫn được mấy lão tổ thỉnh thoảng còn nhắc đến.
Ngay cả cha mẹ mình cũng luôn muốn lấy anh ta ra để so sánh với mình, dù sao thì chỉ cần đứng chung là sẽ nổi bật lên vẻ đặc biệt vô dụng của mình.
Đương nhiên khi đó mình cùng với anh ta cũng không hề có khúc mắc gì lớn hết, chỉ đơn thuần nhìn anh ta khó chịu mà thôi.
Thẳng cho đến khi chức vị thần thú rơi xuống trên đầu mình, khi đó mình với anh ta mới bắt đầu kết thù sống chết.
Cũng là do cái miệng mình tiện, sau khi uống quá nhiều liền bắt đầu nói hươu nói vượn, nói cái chức vị thần thú kia chính là do mình dùng ám chiêu đoạt được từ trong tay anh ta. Đến khi anh ta hỏi lại lại ngại mất mặt không muốn giải thích.
Phải biết rằng cái chức vị thần thú này từ trên xuống dưới ít nhất mấy chục đời đều là do các tiền bối của tên kia nhậm chức.
Tên kia cũng một mực chuẩn bị để kế thừa cái chức vị thần thú này, kết quả sắp tới thì đột nhiên chức vị thần thú này lại rơi vào trên đầu mình. Cái này xem như cũng đã chọc vào đến tận tim gan của anh ta mà.
Từ vụ việc đó trở về sau, mỗi lần nhìn thấy mình đều muốn cùng mình đánh nhau một trận. Anh ta là bạch hổ thượng cổ có lực lượng cường đại, còn mình chỉ là một con tiểu hồ ly thì làm sao mà đánh lại anh ta cho được chứ.
Mỗi lần trở về đều bị anh ta khi dễ, thảm đến không sao kể xiết, thế mà hết lần này đến lần khác đám người ở trên thiên giới còn cảm thấy nên là như vậy.
Đại khái chính là cảm thấy mình chỗ nào cũng không bằng anh ta, dựa vào cái gì mà mình được nhậm chức vị thần thú này.
Hừ, làm như ai hiếm lạ cái chức vị thần thú này vậy.
Như bây giờ cũng không tệ này, nằm ở trong lòng người phụ nữ mà anh ta thích, cảm thụ được ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống kia của anh ta, thực sự là làm cho cả thể xác và tinh thần thật sung sướng.
Đại Bạch hưởng thụ lật người, hừ hừ đem mông xoay thẳng về phía mặt Dương Sí.