Trên tay Dương Sí từ trước đến nay dính máu không ít, vậy nên một tia sát khí kia đương nhiên anh cũng nhận ra, kết hợp với lời nói lúc trước của Hàn Lộ, đột nhiên anh đã hiểu ra được một cái gì đó.
“Tiểu Lộ, có phải em có hiểu lầm cái gì không? Anh chính là A Sí mà!”
“Anh không phải!”
Hàn Lộ vốn đã cho rằng A Sí là bị người khác nhập vào thân thể của anh, hơn nữa người này lúc nãy cũng đã nói ra tên thật của mình, làm sao có thể là A Sí được chứ?
Cảm xúc của cô có hơi kích động, nhưng ngay sau đó đã ép mình phải bình tĩnh lại. Cô dùng một giọng nói lạnh như băng mà từ trước đến giờ chưa từng nghe thấy nói với anh:
“Tôi không quan tâm anh là ai, nếu như anh đã nhận lấy thân thể của A Sí rồi, hẳn nên phải gánh vác những trách nhiệm của anh ấy. Lúc trước ở trong rừng tôi đã cứu anh một mạng, sau khi anh lên hòn đảo này thì chị tôi cũng đã cứu anh một lần nữa, vậy là đã hai lần rồi. Ân cứu mạng đó chúng tôi cũng không cần anh phải báo đáp gì cả, chỉ cần anh đừng đến quấy rầy chúng tôi nữa là được rồi.”
Giờ thì Dương Sí đã hiểu rồi.
Cô ấy muốn mình tự rời đi và không bao giờ đến hòn đảo này tìm cô nữa.
Làm sao có thể như vậy được chứ?
Những ân ái, tình cảm yêu thương trước đó cô thật sự đã quên rồi sao?
Đầu óc Dương Sí lập tức trở nên trống rỗng, chỉ trong nháy mắt anh đã gần như không thể thở nổi. Cũng chỉ có nửa tháng thời gian thôi mà chuyện gì đã xảy ra như vậy?
Bầu không khí trong căn nhà gỗ đột nhiên đông cứng lại.
Hàn Lộ dù có mở mắt cũng không thể nhìn được gì, cô dứt khoát nhắm chặt hai mắt lại. Hành động này ở trong mắt Dương Sí chính là cô ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn anh.
Thực sự còn đau hơn bị kim đâm.
Lúc trước khi tên Hạo Lan kia và Nguyệt công chúa tách ra, luôn nói rằng trong lòng cảm thấy đau đớn, lúc đó anh còn cười nhạo anh ta nữa, nói rằng chỉ có đau vì bệnh thôi chứ làm gì có đau lòng. Bây giờ chính bản thân anh được nếm trải tư vị này mới hiểu được, cảm giác đau đớn trong lòng là thật.
Đau đến mức hai mắt anh cũng đỏ hoe.
Dương Sí khuỵu gối ở bên cạnh Hàn Lộ, muốn vươn tay nắm lấy tay của cô nhưng lại bị cô tránh đi.
“Xin anh hãy tự trọng.”
Hàn Lộ lại lặp lại câu nói trước đó, nói với anh rằng sau này đừng đến hòn đảo này nữa.
“Những lời tôi cần nói với anh thì đã nói hết rồi, anh có thể đi ra ngoài được rồi.”
Dương Sí bị dáng vẻ lạnh như băng của cô chặn lại không thể nói thêm được lời nào, dùng sức mạnh cũng không thể, chỉ có thể yên lặng thu tay về.
Có lẽ anh biết mấu chốt của sự hiểu nhầm này là ở đâu, nhưng cô lại hoàn toàn không tin những gì anh nói. Cô chỉ cho rằng anh chính là một cô hồn dã quỷ ở đâu đó đến chiếm lấy thân thể này, muốn lợi dụng những ký ức trong cơ thể này để chiếm tiện nghi của cô.
Thực sự là quá oan uổng mà.
Năm đó khi mình tu luyện gặp phải bình cảnh đã cầu kiến Vân Sơn tổ sư, ông ấy đã nói rằng đó là vì từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành việc tu luyện của mình quá mức thuận lợi, chưa từng được nếm trải tám nỗi khổ của thế gian nên mới khó có thể ngộ đạo cũng như không có cách nào phá vỡ được bình cảnh tu luyện.
Nếu muốn tiến thêm một bước cần phải xuống trần gian để có thể nếm trải được tám nỗi khổ trên thế gian này.
Khi đó anh ngoại trừ tu luyện ra cũng không hề có thú vui nào khác, vì thế anh đã đáp ứng xuống phàm trần để độ kiếp. Bởi vì thần tiên xuống phàm trần không thể sử dụng thần lực được nên ngay khi anh xuống phàm trần, toàn bộ thần hồn sẽ tự động bị phong ấn, chỉ lưu lại một tia thần khí ở bên ngoài.
Trước đó anh đã vượt qua được bảy kiếp, ở trong bảy kiếp đó anh đều trải qua một cuộc đời cô độc. Tám nỗi khổ của thế gian chỉ còn lại nỗi khổ cuối cùng là anh chưa được trải qua, đó chính là nỗi khổ của sự biệt ly trong tình yêu.
Đó chính là điều mà anh đã khịt mũi coi thường nhất.
Bởi vì cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ yêu một ai đó.
Nhưng thực tế bây giờ đã giáng thẳng một cái tát như trời giáng vào mặt anh.
Ngày đó khi anh bị con gấu đen đè chết ở trong rừng, trong lòng anh luôn tâm tâm niệm niệm liên tục gọi tên Tiểu Lộ, không thể buông bỏ được cô, khi đó phong ấn cũng đã bắt đầu buông lỏng. Đáng lẽ lúc đó anh cũng sẽ quay về thần giới, thế mà tình cờ cô lại tìm được anh, còn đút cho anh ăn mấy viên giao châu để cứu anh trở về.
Sau đó không hiểu sao phong ấn lại bị mở ra, đầu óc anh lúc đó là một mảnh hỗn độn mới dẫn đến tình trạng như ngày hôm nay.